Ngôn tình

Thịnh thế y phi – Chương 116

Chương 116: Nhi tử nhà người khác tốt hơn

Edit & Beta: Agehakun

Tiêu Nguyệt Vũ không thể tới tìm Nam Cung Hoài, dù sao cũng đường đường là Sở quốc công không phải kiểu người rảnh rỗi ở nhà cả ngày không có việc gì làm. Huống chi, hiện giờ phủ Sở quốc công còn vô số việc cần bận tâm. Không tìm thấy Nam Cung Hoài ở thư phòng, Tiêu Nguyệt Vũ nổi giận đùng đùng trực tiếp đi tới Ký Sướng viên. Thấy tình hình này, hạ nhân phủ Sở quốc công vội vàng chạy tới Lệ Cần viện bẩm báo Nam Cung Tự.

Hạ nhân phủ Sở quốc công cũng không thích huynh muội Tiêu Nguyệt Vũ và Tiêu Thiên Ninh. Vô luận là hạ nhân trung thành với Nam Cung Tự hay là người đã từng một lòng với Trịnh thị, nhìn hai huynh muội này đều cảm thấy không được tự nhiên. Lại càng không cần phải nói tới thái độ cao ngạo của Tiêu Thiên Ninh như kiểu người khác thiếu nợ hắn tám trăm lượng không trả, tuy rằng trông qua Tiêu Nguyệt Vũ có vẻ hoạt bát xinh đẹp, nhưng mà nha hoàn hầu hạ bên cạnh nàng lại biết rõ tính nàng nóng nảy không tốt. Vì vậy, bọn hạ nhân liền lén lút lan truyền tính tình quái dị của hai huynh muội kia ra khắp phủ Sở quốc công. Bây giờ hạ nhân phủ Sở quốc công đi ra ngoài đều bị người khác ghé mắt tìm tòi, hết thảy đều là do huynh muội còn có mẫu thân của bọn họ tạo thành, chẳng những không cảm thấy áy náy, lại còn lẽ thẳng khí hùng giống như chẳng có ai cao quý bằng bọn họ vậy, như thế thì có ai sẽ thích loại người này.

Vừa tới cửa chính Ký Sướng viên đã bị ngăn cản. Hạ nhân trông coi Ký Sướng viên đều là của hồi môn của Nam Cung Mặc, hiện giờ cũng cũng không được tính là người của phủ Sở quốc công, bởi vậy sẽ không khách khí đối với Tiêu Nguyệt Vũ. Tiêu Nguyệt Vũ vốn còn muốn đàm phán tốt, không nghĩ tới người giữ cửa không chịu cho nàng nửa phần mặt mũi, lập tức nóng nảy. Nổi giận đùng đùng nói: “Chẳng qua chỉ là một tên hạ nhân giữ cửa, cũng dám vô lễ như thế!”

Người canh cửa kia cũng không thèm nhấc mí mắt lên, thản nhiên nói: “Dù là hạ nhân cũng không phải hạ nhân của Tiêu cô nương, Ký Sướng viên là cấm địa, mời hai vị về.”

“Cấm địa gì? Đây rõ ràng là địa phận của phủ Sở quốc công! Nam Cung Mặc cũng đã xuất giá rồi vậy còn dựa vào cái gì mà chiếm lấy?” Tiêu Nguyệt Vũ nói.

Đám người vây xem chung quanh nhao nhao khinh thường ở trong lòng, ngươi còn biết đây là địa phận phủ Sở quốc công cơ à? Nói giống như ngươi là người của phủ Sở quốc công rồi ấy. Huống chi, Ký Sướng viên là nơi ở phu nhân để lại cho đại tiểu thư, hiện giờ còn chưa thể tính là địa phận của phủ Sở quốc công đâu. Người canh cửa giương mắt, hỏi: “Xin hỏi, Tiêu cô nương là người của phủ Sở quốc công sao?”

Tiêu Nguyệt Vũ lập tức tức đỏ mặt, nàng chỉ là một người dựa vào cái danh chất nữ của Mạnh thị sống nhờ trong phủ Sở quốc công mà thôi. Ai cũng không phải.

Nhưng người giữ cửa kia lại giống như cực kì hứng thú, nói: “Hạ nhân biết, Tiêu cô nương là nữ nhi của nữ nhi của thứ nữ của thúc tổ phụ của mẫu thân của đại tiểu thư chúng ta nha.”

Đám người vây xem nhao nhao tỏ vẻ quan hệ quá xa, chúng ta nghe đến choáng váng đầu. Gì mà chất nữ của phu nhân, biểu tỷ biểu muội của đại tiểu thư và đại công tử? Chính là dù có bắn đại bác thì cũng không trúng được quan hệ thân thích có được hay không?

“Láo xược!” Tiêu Thiên Ninh đứng ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói, “Ai cho phép ngươi tùy tiện sắp đặt chủ tử như vậy? !” Nói xong liền đá một cước về phía người giữ cửa kia. Người giữ cửa kia hiển nhiên cũng không phải một kẻ tay trói gà không chặt, thân thể hơi nghiêng sang một bên liền tránh khỏi một cước này, cười nói: “Ý của Tiêu công tử là, ngươi không phải ca ca của nữ nhi của nữ nhi của thứ nữ của thúc tổ phụ của mẫu thân của đại tiểu thư chúng ta sao? Vậy ngài từ chỗ nào chui ra vậy?”

“…” Rất tốt, rất cường đại.

“Cẩu nô tài!” Tiêu Thiên Ninh chưa từng phải chịu qua loại vũ nhục này, nổi giận gầm lên một tiếng liền nhào về phía người giữ cửa kia.

“Dừng tay!” Một thanh âm nghiêm túc lạnh lẽo vang lên, chỉ thấy Nam Cung Tự giữ nguyên khuôn mặt bình tĩnh vội vàng đi đến. Liếc qua đám người vây xem lạnh lùng nói: “Còn không kéo ra!” Vị đại công tử Nam Cung Tự này vẫn rất có uy lực ở trước mặt hạ nhân đấy, mọi người liền vội vàng ba chân bốn cẳng kéo Tiêu Thiên Ninh ra. Người giữ cửa kia đương nhiên không có ai quản hắn, bởi vì từ đầu tới đuôi người ta căn bản không có động thủ.

Tiêu Nguyệt Vũ vừa thấy ca ca bị người bắt được, lập tức nóng nảy, “Đại biểu ca, ngươi làm cái gì vậy? Rõ ràng là tên nô tài này sắp đặt ca ca ta!”

Nam Cung Tự nhàn nhạt quét hai người một cái nói: “Tiêu cô nương, Tiêu công tử, Ký Sướng viên là đồ cưới của xá muội, không thuộc về phủ Sở quốc công. Nếu như hai vị muốn tạm trú trong phủ Sở quốc công, phủ Sở quốc công sẽ không chậm trễ hai vị, nhưng mà cũng mong hai vị có chút cất nhắc của người làm khách.” Đừng cố coi mình thành người quan trọng.

Tiêu Nguyệt Vũ lập tức giận đến đỏ mắt, Tiêu Thiên Ninh ở bên cạnh cũng tức đến sắc mặt xanh mét. Hai huynh muội này đều được nuông chiều từ nhỏ, nói một là không có hai đấy. Trước khi Hoa Ninh quận vương bị đoạt mất tước vị thì có thể nói là nửa điểm ủy khuất cũng không phải trải qua, sao chịu được Nam Cung Tự châm biếm mập mờ như thế? Tiêu Thiên Ninh đẩy hạ nhân kéo mình ra, lạnh lùng nói: “Ngươi có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ.” Nam Cung Tự thản nhiên nói.

Tiêu Thiên Ninh cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Phủ Sở quốc công có gì đặc biệt hơn người? Ngươi cho rằng bổn công tử thích ở chỗ này sao?”

Nam Cung Tự cũng không tức giận, đánh giá toàn thân Tiêu Thiên Ninh, thản nhiên nói: “Chẳng lẽ là phủ Sở quốc công mời hai vị đến? Phải ủy khuất hai vị như vật, ta thật là thất trách, lúc nào phải đi thì cứ nói một tiếng là được.”

“Ngươi!” Dung nhan tuấn tú của Tiêu Thiên Ninh vặn vẹo một hồi. Nam Cung Hoài vốn cũng không có tính toán đưa bọn họ vào phủ Sở quốc công, là vì mẫu thân nói nàng không biết lúc nào mới có thể sao xong nhiều sách như vậy, lo lắng hai hài tử không người chiếu cố, lúc này Nam Cung Hoài mới nói đưa hai người vào phủ để chăm sóc. Nam Cung Tự lại bình thản nói ra ở trước mặt mọi người như thế, Tiêu Thiên Ninh chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Biết mẫu thân mình hiện giờ thanh danh không tốt, dù có muốn tranh phong tương đối với Nam Cung Tự thì cũng không có lực lượng gì.

Sao Tiêu Nguyệt Vũ lại không biết Nam Cung Tự không chào đón bọn họ, nhưng cũng tuyệt đối không muốn bị Nam Cung Tự đuổi ra ngoài. Chớp mắt, đi đến trước mặt Nam Cung Tự dịu dàng nói: “Đại biểu ca, về sau chúng ta sẽ là người một nhà, sao ngươi có thể nói chuyện với ca ca như vậy?”

Trong đôi mắt lãnh đạm của Nam Cung Tự không có một tia tâm tình, bình tĩnh nói: “Nếu đã ở trong phủ Sở quốc công, vẫn nên nhắc trước một số quy củ với Tiêu cô nương thì tốt hơn.”

Tiêu Nguyệt Vũ rũ mắt, lại cười nói: “Đại biểu ca có dạy bảo gì, Vũ nhi đều nghe.”

Nam Cung Tự nói: “Tuy rằng Nam Cung gia xuất thân bần hàn, nhưng mà nhà mẹ đẻ Mạnh thị của mẫu thân ta chính là đại gia tộc truyền thế, mặc dù Tiêu cô nương tạm trú trong quý phủ nhưng cũng mong hãy bảo trì dáng vẻ tiểu thư khuê các, ngôn hành cử chỉ tốt nhất nên đoan trang một chút, đừng học mấy nữ nhân không lên được mặt bàn kia. Miễn cho hư mất thanh danh của mẫu thân ta, nghe nói… Tiêu cô nương là chất nữ của mẫu thân ta?” Dáng tươi cười trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Nguyệt Vũ lập tức cứng ngắc. Nam Cung Tự lại giống như không có phát hiện, thản nhiên nói: “Mặc dù ta chưa từng gặp qua Kiều phu nhân, nhưng mà cũng nghe dân chúng trong Kim Lăng đồn đại, xương cốt của vị phu nhân kia còn mềm hơn cả hoa khôi trong thanh lâu, nếu Tiêu cô nương cũng bị mềm xương giống như nàng, ta sẽ phân phó hạ nhân mỗi bữa đưa ít canh xương heo qua bồi bổ.”

“Khục.” Trong đám người, không biết là ai không nhịn được cười ra tiếng. Đại công tử nghiêm túc vài chục năm, không nghĩ tới khi kể chuyện cười lại thú vị như thế. Quan trọng nhất là, nhìn thần sắc nghiêm túc kia của đại công tử thì sẽ cảm thấy, không phải hắn đang chèn ép Tiêu cô nương, mà là hắn chỉ đang trần thuật sự thật.

“Ngươi…” Tiêu Nguyệt Vũ chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, bất kì ai bị người ta nói thân sinh mẫu thân của mình thành hoa khôi thanh lâu thì đều không thể chịu được. Ai oán một tiếng, Tiêu Nguyệt Vũ dậm chân quay người che nước mắt mà chạy đi.

“Nam, Cung, Tự!” Tiêu Thiên Ninh trừng mắt muốn nứt.

Nam Cung Tự lạnh nhạt nói: “Ăn nhờ ở đậu, thì phải có tự giác của kẻ ăn nhờ ở đậu.” Nhìn lướt qua đám người, thản nhiên nói: “Ký Sướng viên là sản nghiệp của Tĩnh Giang quận vương thế tử phi, người không phận sự không được tới gần.”

“Vâng, đại công tử.” Mọi người cung kính đưa mắt nhìn Nam Cung Tự rời đi, ánh mắt nhìn Tiêu Thiên Ninh đều tràn đầy hương vị hả hê. Tiêu Thiên Ninh nhìn chằm chằm vào bóng lưng Nam Cung Tự, ánh mắt hầu như muốn phun nọc độc ra, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sâu sắc, khi mình không còn vầng sáng Hoa Ninh quận vương thế tử thì hắn chẳng là cái thá gì.

Gần đây tâm tình của Nam Cung Hoài cũng không tốt, tuy rằng nữ tử âu yếm nhiều năm vừa mới trở về, nhưng mà mọi chuyện lại không tiến hành dựa theo dự tính của hắn. Đầu tiên bởi vì ba mẫu tử Kiều Phi Yên gặp được Nam Cung Mặc trên đường dẫn đến thân phận ba người bị phơi bày sớm, mấy ngày nay vào triều, bao giờ cũng phải đối mặt với Ngôn quan Ngự Sử ép buộc vạch tội. Thậm chí khi ra ngoài cũng bị mọi người nhìn chằm chằm, Nam Cung Hoài ưu ái mặt mũi và thanh danh của mình nhiều năm như vậy, hiện giờ xem như bị hủy gần hết. Quan trọng hơn là, đám Ngôn quan Ngự Sử kia luôn níu lấy mấy chuyện vặt vãnh này không tha, Nam Cung Hoài biết hoàng thượng sẽ không thực sự xử trí mình vì loại chuyện này, nhưng mà nếu như bị Ngự Sử làm phiền quá nhiều, chỉ sợ sẽ hạ lệnh bắt Yên nhi chết.

Còn có hai hài tử kia… Dù sao cũng là thân cốt nhục của Yên nhi, nếu lúc trước thuận lợi nạp Yên nhi vào cửa, chỉ sợ con của bọn họ còn lớn hơn hai hài tử này một chút. Về thân phận của hai hài tử này, cũng cần cân nhắc rất nhiều chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác, trưởng tử một mực nghe lời lúc trước đã bắt đầu kiên cường lên, hình như rất có ý kiến đối với Tiêu Thiên Ninh và Tiêu Nguyệt Vũ. Nghĩ đến đây, Nam Cung Hoài hừ lạnh một tiếng. Chẳng lẽ Tự nhi lại muốn học nha đầu Mặc nhi kia ngỗ nghịch mình như vậy? Nhớ tới trưởng nữ Nam Cung Mặc Nam Cung Hoài đã cảm thấy nội tâm giống như nghẹn một búng máu không phun ra được. Rõ ràng là nữ nhi ưu tú nhất của hắn, nhưng mà hết lần này tới lần khác đều muốn đối nghịch với mình. Nếu Tự nhi cho là bản thân cũng có năng lực khiêu chiến người làm phụ thân này giống như muội muội của hắn, vậy thì hắn liền lầm to rồi!

“Nam Cung thúc thúc.” Ngoài cửa, vang lên thanh âm của Tiêu Nguyệt Vũ. Nam Cung Hoài ngẩng đầu lên, nói: “Vũ nhi, vào đi.”

Tiêu Nguyệt Vũ đẩy cửa đi vào, dung nhan xinh đẹp mang theo nụ cười ngọt ngào có vài phần tương tự với Kiều Phi Yên. Nam Cung Hoài nói: “Vũ nhi, mấy ngày nay đã quen thuộc phủ Sở quốc công chưa?” So với tính cách có chút quái gở của Tiêu Thiên Ninh, Nam Cung Hoài càng ưa thích Tiêu Nguyệt Vũ hoạt bát xinh đẹp. Vốn có hai nữ nhi, nhưng trưởng nữ luôn luôn đối nghịch mình, thứ nữ lại không hăng hái phấn đấu, nhìn thấy Tiêu Nguyệt Vũ có vài phần tương tự với Kiều Phi Yên, Nam Cung Hoài lại sinh ra vài phần ‘từ phụ chi tâm’, ‘ta thấy nữ nhi sắp trưởng thành’.

Tiêu Nguyệt Vũ gật đầu cười nói: “Đại biểu ca, nhị biểu ca đều đối xử với Vũ nhi và ca ca rất tốt.”

Nam Cung Hoài gật đầu, nói: “Tính tình Tự nhi có hơi lạnh lùng, nếu có chuyện gì thì các ngươi đừng để trong lòng.” Sao Nam Cung Hoài lại không biết chuyện đã xảy ra trong phủ Sở quốc công? Chỉ là lúc này thấy Tiêu Nguyệt Vũ không có cáo trạng, ngược lại còn nói lời tốt cho Nam Cung Tự và Nam Cung Huy, ấn tượng trong lòng đối với nàng lại tốt thêm vài phần. Ôn nhu nói: “Chuyện về Ký Sướng viên ngươi cũng đừng trách Tự nhi, tiểu viện kia là của hồi môn mẫu thân hắn để lại cho Mặc nhi đấy, hiện giờ cũng xem như sản nghiệp của phủ Tĩnh Giang quận vương, không có quan hệ lớn với nhà của chúng ta.”

Tiêu Nguyệt Vũ rũ mắt, xấu hổ nói: “Là Vũ nhi chưa biết rõ liền tùy tiện chạy tới…”

Nam Cung Hoài hỏi: “Vũ nhi tới đây có chuyện gì muốn nói sao?”

Tiêu Nguyệt Vũ do dự một chút, dưới ánh mắt khích lệ của Nam Cung Hoài mới có hơi vô ý nói: “Ta muốn hỏi Nam Cung thúc thúc một chút, có thể đổi viện cho ca ca ta hay không. Ta… Ta không phải ghét bỏ tiểu viện hiện tại không tốt, chỉ là, sang năm ca ca muốn tham gia khoa cử, cần chuyên tâm học tập. Còn muốn tới thư viện xem sách nữa, tiểu viện hiện tại… Ra vào có chút không tiện.”

Nam Cung Hoài cũng biết chỗ ở hiện tại của bọn họ có hơi hẻo lánh, vốn là Nam Cung Tự đã an bài thì hắn cũng không nên nói cái gì, đưa hai hài tử này trở về Nam Cung Hoài vẫn còn có chút chột dạ. Nhưng mà loại chột dạ này cũng chỉ là trong lúc nhất thời mà thôi, qua mấy ngày đã thấy bình thường trở lại. Lúc này nghe Tiêu Nguyệt Vũ nói như vậy, chăm chú suy tư một phát, Nam Cung Hoài gật đầu nói: “Thôi được, lúc đầu cái viện kia vốn cũng không thích hợp ở. Ngươi liền chuyển đến Ngưng Sương các đi, đó là chỗ ở trước kia của Thù nhi, đồ vật cũng đầy đủ hết. Về phần Thiên Ninh… Hắn sẽ ngụ ở tiểu viện bên cạnh Huy nhi.”

Tiêu Nguyệt Vũ đại hỉ, tuy rằng có chút tiếc nuối khi không thể ở trong Ký Sướng viên, nhưng mà nàng cũng biết lấy thân phận bây giờ của bọn họ thì căn bản không thể tranh chấp với Nam Cung Mặc. Huống chi Ngưng Sương các là tiểu viện trước kia Nam Cung Thù ở, trong mấy năm Nam Cung Mặc không có ở đây thì Nam Cung Thù được sủng ái vô cùng, chỗ ở của nàng đương nhiên cũng sẽ không kém rồi. Quan trọng nhất là, an bài như vậy chứng tỏ Nam Cung Hoài quả thực coi bọn họ trở thành người một nhà mà không phải thân thích tạm trú tại phủ Sở quốc công. Nghĩ đến đây, Tiêu Nguyệt Vũ sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của mẫu thân, “Cảm ơn Nam Cung thúc thúc. Nam Cung thúc thúc… Mẫu thân ta vẫn khỏe chứ?”

Nam Cung Hoài cười nhạt một tiếng nói: “Nương ngươi rất tốt, không cần lo lắng.”

“Ta muốn đi thăm nàng, nàng đơn độc ở một nơi hẻo lánh như vậy… Ta lại ăn ngon mặc đẹp trong phủ Sở quốc công, thật sự là bất hiếu.”

“Ngươi là một hài tử tốt.” Nam Cung Hoài nói: “Tuổi của ngươi và Thiên Ninh cũng không nhỏ nữa, vẫn nên ở lại trong phủ, miễn xảy ra nhiều chuyện phiền toái.”

Nội tâm Tiêu Nguyệt Vũ có chút tiếc nuối thở dài, xem ra Sở quốc công tạm thời không có ý tứ tiếp mẫu thân vào phủ Sở quốc công. Nhớ lại việc gặp phải Nam Cung Mặc trên đường lúc trước, Tiêu Nguyệt Vũ vừa tức lại vừa hối hận, nếu như không phải bọn họ nhất thời nóng vội, cũng sẽ không rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

“Lão gia! Không tốt!” Ngoài cửa, hạ nhân vội vã kêu lên. Nam Cung Hoài nhíu mày, trầm giọng nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Nhị công tử… Nhị công tử và Tiêu công tử đang đánh nhau!”

“Cái gì?!”

Trong Tiền viện Phủ Sở quốc công, Nam Cung Huy và Tiêu Thiên Ninh đang đánh thành một đoàn. Hạ nhân chung quanh vốn định tiến lên can ngăn cũng bị liên lụy, đành phải nhao nhao kéo lại không dám kéo. Tuy rằng nhìn qua Tiêu Thiên Ninh cao gầy nhã nhặn nhưng mà võ công cũng không kém, Nam Cung Huy lại không chăm chú luyện võ, cơ sở kém hơn Tiêu Thiên Ninh một chút, nhưng mà hắn đã trải qua chiến trường, kinh nghiệm còn mạnh hơn người chỉ biết luyện qua với hạ nhân như Tiêu Thiên Ninh nhiều. Nhất thời hai người đều bất phân thắng bại.

Sau đó Nam Cung Tự nghe báo chạy tới thấy một màn như vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm, tiện tay giữ một hạ nhân hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bẩm… Bẩm đại công tử, nhị công tử nói mấy câu với Tiêu công tử… Không biết tại sao nói xong liền đánh nhau…” Bọn họ cách khá xa đương nhiên cũng không có ai nghe được hai người kia đã nói gì đó. Nam Cung Tự đang muốn xuất hiện, sau lưng truyền đến thanh âm nén giận của Nam Cung Hoài, “Còn không ngừng tay!” Hai người đang đánh nhau ngây ra một lúc, cũng không biết là ai động tay trước lại đánh càng ác liệt hơn. Hai người trực tiếp lăn lộn lên trên mặt đất, đánh giống như hận không thể bóp chết đối phương.

“Chết tiệt!” Nam Cung Hoài giận dữ, bước nhanh lên trước nhấc Nam Cung Huy đang đè bên trên lên, quăng sang bên cạnh, cả giận nói: “Các ngươi đang làm gì?”

Tiêu Thiên Ninh lạnh lùng nghiêm mặt không nói lời nào, Nam Cung Huy tiện tay lau bụi bẩn trên mặt một cái, hừ nhẹ một tiếng nói: “Nhìn hắn không thuận mắt, cho hắn một bài học.”

“Chết tiệt!” Nam Cung Hoài nổi giận nói: “Ngươi cứng cánh rồi phải không? Nhìn không vừa mắt liền động thủ?” Nam Cung Huy liếc mắt, bĩu môi nói: “Bổn công tử còn chưa thấy qua loại người không biết xấu hổ, không có liêm sỉ như vậy, ăn nhờ ở đậu còn không biết tự giác, ngấp nghé vườn của Mặc nhi, không đánh hắn thì đánh ai?” Thì ra, ngày hôm qua Nam Cung Huy không ở nhà nên không biết chuyện đã xảy ra trước Ký Sướng viên, hôm nay mới nghe hạ nhân nói đến. Nam Cung Huy nghe xong lập tức nổi giận đi tìm huynh muội Tiêu Thiên Ninh, vừa vặn đụng phải Tiêu Thiên Ninh ở ngoài cửa ra vào, hai người một lời không hợp liền đánh nhau.

“Im miệng!” Nam Cung Hoài hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Mẫu thân Thiên Ninh là phu nhân tương lai của phủ Sở quốc công, các ngươi chính là huynh đệ, có biết hay không!”

Nam Cung Huy cười nhạo, “Bổn công tử trèo cao không nổi.”

Tiêu Thiên Ninh cũng lạnh mặt nói: “Không dám trèo cao phủ Sở quốc công.”

Nam Cung Huy nhíu mày, trào phúng nhìn về phía Tiêu Thiên Ninh cười nói: “A? Vậy thì thật là tốt, xin mời. Người đâu, đi giúp Tiêu công tử và Tiêu cô nương mang hành lí ra, miễn cho bổn công tử ra ngoài còn bị người ta chỉ chỉ điểm điểm.” Mấy ngày nay Nam Cung Huy cảm thấy mình thật sự đã chịu đủ rồi, vừa ra khỏi cửa liền bị người khác nghị luận. Không biết còn tưởng rằng Nam Cung Huy hắn đã làm chuyện gì không phải người đấy.

Tiêu Thiên Ninh tức giận đến sắc mặt xanh mét, toàn thân phát run. Quay người vung tay áo muốn ra ngoài.

Nam Cung Hoài vội vàng kéo hắn lại, quay đầu quát Nam Cung Huy: “Nghiệp chướng! Còn không xin lỗi Thiên Ninh!”

Nam Cung Huy lập tức giận đỏ mặt, cắn răng nói: “Mơ tưởng!” Hắn đã làm sai điều gì? Lại còn bắt hắn xin lỗi nhi tử của nữ nhân kia.

“Láo xược!” Nam Cung Hoài giận dữ, lời nói và hành động đó của Nam Cung Huy không chỉ vô lễ với Tiêu Thiên Ninh, mà còn khiêu khích người làm phụ thân là hắn, “Nói xin lỗi cho ta!”

Nam Cung Huy hất cằm lên, ngạo nghễ nói: “Nói xin lỗi gì? Mong phụ thân chỉ điểm. Tiêu công tử, ngươi muốn bổn công tử nói xin lỗi ngươi về việc gì? Không bằng nói nghe một chút?” Tiêu Thiên Ninh đứng đắn nghiêm mặt, khô cằn nói: “Không dám để Nam Cung công tử xin lỗi. Là huynh muội chúng ta không nên ở đây.”

“Biết là tốt rồi.”

“Láo xược! Người đâu, kéo nghiệp chướng này xuống đánh hai mươi đại bản cho ta!” Nam Cung Hoài giận dữ hét.

Trong lúc nhất thời, hạ nhân ở đây đều có chút chần chờ. Tuy rằng nhị công tử đánh nhau với khách nhân là sai, nhưng mà loại chuyện này cũng không có gì lớn cả, sao có thể đơn phương phạt đánh nhị công tử. Huống chi, vị Tiêu công tử này mới đến hai ba ngày liền làm hại nhị công tử bị đánh, rõ ràng là tai tinh.

“Phụ thân.” Nam Cung Tự kéo Nam Cung Huy ra phía sau mình, trầm giọng nói. Nam Cung Hoài theo dõi hắn hỏi: “Sao? Ngươi cũng muốn phạm thượng?”

Nam Cung Tự rũ mắt, thản nhiên nói: “Phụ thân đánh con của mình vì một ngoại nhân?”

Nam Cung Hoài khẽ giật mình, sắc mặt chậm rãi trì hoãn nói: “Thiên Ninh là khách nhân, hắn như vậy thì còn có cái gì gọi là lễ nghi chủ nhân nữa? Xin lỗi Thiên Ninh, hai mươi đại bản này tạm thời ghi lại.”

“Mơ tưởng!” Sắc mặt Nam Cung Huy tức đến đỏ bừng, cắn chặt răng không chịu nhận sai, “Không phải là hai mươi đại bản sao? Có bản lĩnh ngươi đánh chết ta đi!”

“Ngươi cho rằng ta không dám? !” Nam Cung Hoài cả giận nói.

Nam Cung Huy cười lạnh một tiếng, lườm Tiêu Thiên Ninh một cái nói: “Ngươi đương nhiên dám, trước tiên đánh chết ta, sau cũng giết đại ca cho thật sạnh sẽ!”

“Láo xược! Người đâu đánh cho ta! Kéo đại công tử ra!” Nam Cung Hoài tức giận đến đến sắc mặt xanh mét, giận dữ hét.

Thấy hắn tức giận, hạ nhân bên cạnh cũng không dám chần chờ, liền vội vàng tiến lên tách Nam Cung Tự và Nam Cung Huy. Nam Cung Tự thần sắc lạnh như băng, một đôi tròng mắt lạnh lùng quét về phía Tiêu Thiên Ninh và Tiêu Nguyệt Vũ đi theo sau lưng Nam Cung Hoài. Tiêu Nguyệt Vũ há to miệng muốn nói điều gì, cuối cùng không biết nhớ ra chuyện gì đó lại không mở miệng nữa. Rất nhanh đã có người lấy gậy ra, kéo Nam Cung Huy nằm lên mặt đất.

Nam Cung Hoài nhìn hắn trầm giọng hỏi: “Có biết sai không?”

Nam Cung Huy cười lạnh không nói, vốn Nam Cung Huy cũng có chút sợ hãi Nam Cung Hoài. Nhưng mà kể từ khi biết những chuyện kia của Trịnh thị, còn có việc làm mấy ngày qua của Nam Cung Hoài, lại khiến cho Nam Cung Huy nhìn rõ ràng rành mạch, thì ra phụ thân của hắn cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Dù hắn là một tướng quân giỏi ở trên chiến trường, nhưng vẫn sẽ phạm phải một vài sai lầm mà hắn không cảm thấy hổ thẹn. Nhiều lúc, một khi hình tượng sùng bái đã vỡ tan, sợ hãi đến theo đó cũng sẽ không còn sót lại chút gì, mà ban đầu Nam Cung Huy đã không phải một người nhát gan.

“Đánh cho ta!” Nam Cung Hoài lạnh lùng nói.

“Dừng tay.” Vừa mới giơ gậy lên, một thanh âm réo rắt truyền từ ngoài cửa đến. Mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy Nam Cung Mặc và Vệ Quân Mạch dắt tay đi đến. Trên dung nhan thanh lệ của Nam Cung Mặc dường như nhiễm một tầng băng sương, đôi mắt sắc lạnh nhìn về phía Nam Cung Hoài hỏi: “Phụ thân, đang làm gì vậy?”

“Sao các ngươi lại tới đây?” Nam Cung Hoài nhíu mày, nữ tử xuất giá ba ngày hai đợt chạy về nhà mẹ đẻ là thế nào? Huống chi còn vào ngay lúc này, Nam Cung Hoài có chút không vui.

Nam Cung Mặc hơi nhíu mày, nhìn lướt qua đám người ở đây nói: “Phụ thân đang định làm gì?”

“Làm gì? Không phải ngươi nhìn thấy rồi sao?” Nam Cung Hoài nói: “Cứng cánh cứng cáp rồi, hôm nay không hảo hảo giáo huấn nghiệp chướng này một phen, hắn sẽ không biết đạo trời cao đất rộng.”

Nam Cung Mặc chỉ một hạ nhân, nói: “Ngươi nói, chuyện gì đã xảy ra?” Nha đầu kia vội vàng dập đầu bốp bốp kể lại chuyện đã trải qua, trùng hợp nha đầu kia chính là người trong viện của Nam Cung Huy, đương nhiên sẽ không để lọt chuyện ngày hôm qua huynh muội Tiêu gia muốn xông vào Ký Sướng viên. Nghe xong, Nam Cung Mặc cười lạnh, nói: “Cho nên, phụ thân vì Tiêu Thiên Ninh nên muốn động thủ với nhị ca?”

Nam Cung Hoài hừ lạnh, “Thì làm sao? Người làm phụ thân ta đây không thể giáo huấn nhi tử?”

Nam Cung Mặc đang định mở miệng, lại bị Vệ Quân Mạch kéo lại, Vệ Quân Mạch thản nhiên nói: “Sở quốc công muốn giáo huấn nhi tử, đương nhiên không ai có quyền xen vào, xin cứ tự tiện.” Thần sắc Nam Cung Hoài hơi trì hoãn, còn chưa kịp phản ứng, lại nghe thấy Vệ Quân Mạch chỉ Tiêu Thiên Ninh và Tiêu Nguyệt Vũ một cái, nói: “Bắt hai kẻ kia lại cho ta!” Thị vệ phủ Tĩnh Giang quận vương đi theo sau hai người lập tức vâng lệnh, một loạt bắt đầu tiến về phía Tiêu Thiên Ninh và Tiêu Nguyệt Vũ.

Nam Cung Hoài cau mày nói: “Vệ thế tử, đây là ý gì?”

Vệ Quân Mạch thản nhiên nói: “Tự tiện xông vào vườn của thế tử phi, tất cả đánh hai mươi đại bản.”

Sắc mặt Nam Cung Hoài trầm xuống, sao lại không rõ Vệ Quân Mạch đây là muốn cứng đối cứng với mình. Trầm giọng nói: “Vệ thế tử, đây là chuyện của phủ Sở quốc công.” Vệ Quân Mạch nhíu mày, bình tĩnh nói: “Sở quốc công, đây cũng là chuyện của phủ Tĩnh Giang quận vương. Nếu Sở quốc công cảm thấy chúng ta ảnh hưởng tới phủ Sở quốc công, mang ra ngoài đánh cũng được. Người đâu, lôi hai người kia ra đánh ngoài cửa lớn!”

“Dạ, thế tử!”

“Dựa vào cái gì? ! Thả ta ra! Các ngươi thật to gan!” Tiêu Thiên Ninh nổi giận nói.

“Bốp!” Thân hình người trước mắt chợt lóe lên, một bạt tai vừa nhanh vừa mạnh rơi vào trên mặt Tiêu Thiên Ninh. Tiêu Thiên Ninh giật mình, mới nhìn thấy Nam Cung Mặc ban nãy còn đứng ở bên cạnh Vệ Quân Mạch hiện giờ đã đến trước chân. Một bạt tai vừa rồi hiển nhiên là nàng đánh, ánh mắt bắn về phía Nam Cung Mặc lập tức nhiều thêm vài phần âm tàn. Vệ Quân Mạch bước chậm đi qua kéo Nam Cung Mặc về bên cạnh mình, nghiêng đầu nói: “Lại để ta thấy ngươi nhìn Vô Hà như vậy, đôi tròng mắt này của ngươi cũng đừng dùng nữa.”

“Ngươi dựa vào cái gì đánh ta? Nam Cung Mặc, đừng tưởng rằng có một thân phận quận chúa ta sẽ sợ ngươi!” Tiêu Thiên Ninh lạnh lùng nói.

Nam Cung Mặc nghiêng đầu, đôi khuyên bằng trân châu Lưu Tô nhẹ nhàng chập chờn bên tai, “Dựa vào cái gì đánh ngươi? Đánh ngươi cũng cần lý do sao? Bản quận chúa chính là ỷ vào thân phận quận chúa mà khi dễ ngươi đấy, ngươi lại có thể thế nào? Có bản lĩnh… Ngươi khi dễ ngược trở lại đi.”

“Ngươi!”

“Biểu tỷ…” Tiêu Nguyệt Vũ rưng rưng, cắn góc môi nói: “Tại sao tỷ phải đối xử với chúng ta như vậy… Dù là, dù là bây giờ chúng ta không còn gì nữa, nhưng vẫn có huyết mạch hoàng thất, không phải người để tỷ nhục nhã như thế.”

Nam Cung Mặc nhíu mày cười nói: “Ồ? Thì ra các ngươi còn nhớ rõ huyết mạch hoàng thất sao. Ta còn tưởng rằng các ngươi vội vã muốn làm huyết mạch Nam Cung gia nữa chứ. Chỉ là… Nhìn bộ dáng không thể chờ đợi được kia của Kiều phu nhân, thật đúng là chưa thể khẳng định được các ngươi rốt cuộc là huyết mạch nhà ai đấy.”

“Nam Cung Mặc!” Sắc mặt Tiêu Thiên Ninh xanh mét, cắn răng oán hận nói.

“Mặc nhi!” Sắc mặt của Nam Cung Hoài cũng hết sức khó coi. Nam Cung Mặc cũng không để ý đến hắn, khẽ liếc về phía thị vệ đứng bên cạnh, thị vệ hiểu ý tiến lên đá văng mấy người đang áp chặt Nam Cung Huy, kéo Nam Cung Huy lên khỏi mặt đất. Nam Cung Mặc quay người cười nói với Nam Cung Hoài: “Bây giờ phụ thân cảm thấy đại ca nhị ca đặc biệt chướng mắt?” Nam Cung Hoài hừ lạnh một tiếng không nói chuyện. Nam Cung Mặc cũng không thèm để ý, cười tủm tỉm nói: “Nghe đám quần áo lụa là kia thường nói, thê tử của người khác tốt, nhưng nhi tử của mình mới là tốt nhất. Đến lượt phụ thân, câu trước có vẻ hợp, nhưng mà bây giờ xem ra phụ thân cảm thấy là nhi tử của người khác tốt hơn đi?”

“Ngươi có ý gì?” Nam Cung Hoài cắn răng, “Mấy chuyện này là chuyện mà một nữ nhi xuất giá như ngươi có thể quản sao?”

Nam Cung Mặc cười lạnh nói: “Nếu ta không quản, nói không chừng lần trở về tiếp theo, ngay cả đại môn phủ Sở quốc công ở chỗ nào cũng không tìm được. Hoặc là cái phủ Sở quốc công này chuyển thành họ Tiêu hay là chuyển qua họ Kiều mất rồi? Phụ thân, nếu như ngươi còn muốn lấy quả phụ họ Kiều kia trở về, tốt nhất đừng nên nháo ra chuyện lớn gì. Bằng không thì, ta cũng không dám cam đoan đám Ngự Sử kia sẽ không tiếp tục dâng sớ tố cáo ngươi đâu.”

Vừa nhắc tới chuyện này, Nam Cung Hoài liền nhớ lại nguyên nhân gây ra những chuyện này này chính là Nam Cung Mặc, lập tức liền đen mặt, “Ngươi còn có mặt mũi nói!”

“Phụ thân có mặt mũi làm, vậy tại sao ta lại không dám có mặt mũi nói.” Nam Cung Mặc tươi cười chân thành nói.

Nam Cung Hoài tức giận đến phổi cũng muốn nổ, nhưng biết Nam Cung Mặc nói không sai, chuyện này làm quá lớn không có lợi đối với bọn họ. Hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Ngươi thả Thiên Ninh và Nguyệt Vũ ra, chuyện này cứ như vậy là được rồi.” Nam Cung Mặc nhướng mày, “Ai nói chuyện này cứ vậy là xong? Ta còn có một món nợ chưa kịp tính với bọn họ, còn có một phần lễ vật cũng chưa đưa cho bọn họ nữa đấy.”

“Ngươi còn muốn thế nào?”

Vẻ mặt Tiêu Nguyệt Vũ và Tiêu Thiên Ninh tràn đầy cảnh giác nhìn chằm chằm vào Nam Cung Mặc. Nam Cung Mặc chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Nguyệt Vũ, ung dung hỏi: “Nghe nói, ngươi là chất nữ của mẫu thân ta?”

Tiêu Nguyệt Vũ nhẹ gật đầu, “Biểu tỷ…”

“Bốp!” Một bạt tai hung hăng rơi trên mặt Tiêu Nguyệt Vũ, lúc này không phải là Nam Cung Mặc ra tay. Mà là Tri Thư đứng ở sau lưng Nam Cung Mặc, Tri Thư hơi phúc thân về phía Tiêu Nguyệt Vũ, cung kính nói: “Tiêu cô nương, ngài nhớ lộn rồi. Ngài là nữ nhi của nữ nhi của thứ nữ của thúc tổ phụ của phu nhân đã qua đời nhà chúng ta. Xa như vậy thì không thể là chất nữ của phu nhân được, lại càng không thể gọi thế tử phi là biểu tỷ. Cái tát này, là hy vọng Tiêu cô nương nhớ rõ, sau này nếu có người hỏi, xin đừng nói sai. Còn Kiều phu nhân, tuy rằng Kiều phu nhân đã từng là biểu muội xa của phu nhân nhà chúng ta, nhưng mà mười chín năm trước Mạnh gia cũng đã ân đoạn nghĩa tuyệt với Kiều phu nhân rồi, mong Kiều phu nhân đừng cứ luôn hô phu nhân gọi phu nhân, miễn cho phu nhân trên trời có linh thiêng không được an bình.”

“Oa!” Tiêu Nguyệt Vũ ngẩn người, rốt cuộc không nhịn được khóc lớn lên, “Vì cái gì? Tại sao phải đối với ta như vậy? Ô ô. . .”

Nam Cung Hoài tiến lên hai bước, muốn đá văng người giữ Tiêu Nguyệt Vũ ra. Lại bị Vệ Quân Mạch ngăn cản đường đi. Nam Cung Hoài mắt lạnh nhìn Vệ Quân Mạch nói: “Vệ thế tử, ngươi lại muốn làm gì?”

Vệ Quân Mạch thản nhiên nói: “Thân thể Vô Hà yếu ớt, mong nhạc phụ đại nhân đừng hù đến nàng.”

Đám người ở đây không nhịn được kéo kéo khóe miệng, thân thể đại tiểu thư thế tử phi yếu ớt? Thế tử ngươi cho ra kết luận này từ đâu vậy hả? Đương nhiên, nếu so với ngài, thế tử phi đúng là yếu ớt đấy.

Nam Cung Hoài rốt cuộc có chút không nhịn được, cắn răng nói: “Nơi đây vẫn là phủ Sở quốc công! Kính xin Vệ thế tử tự trọng!”

Vệ Quân Mạch trầm ngâm một lát, rốt cuộc gật đầu nói: “Vô Hà, hôm nay đừng đùa giỡn nữa. Làm chính sự trước đi.” Có Nam Cung Hoài che chở, chơi không được thoải mái.

Nam Cung Mặc nhún nhún vai, nói: “Người không có phận sự lui ra, Tiêu Nguyệt Vũ, Tiêu Thiên Ninh tiếp chỉ.”

Đám người đều sững sờ, Nam Cung Hoài do dự một chút nhưng vẫn phất tay để tất cả hạ nhân lui ra. Nam Cung Mặc cũng không để ý nhiều hơn mấy người, rút thánh chỉ ra trầm giọng nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Tước bỏ họ Tiêu của huynh muội Tiêu Thiên Ninh Tiêu Nguyệt Vũ, từ giờ trở đi không còn là người liên quan tới hoàng thất nữa, hậu đại cũng không được dùng họ Tiêu. Nếu cãi lời, lấy cái chết luận tội. Khâm thử!”

Đây quả thực là một đạo ý chỉ đơn giản thô bạo, không có nguyên nhân cũng không có lý do, chỉ có kết quả. Tước bỏ dòng họ, cãi lời thì chết.

“Hai vị, tiếp chỉ đi.” Nam Cung Mặc thản nhiên nói.

“Điều đó không có khả năng?!” Tiêu Thiên Ninh ngây người nửa ngày, mới hồi phục tinh thần lại cắn răng nói. Tuy rằng hiện giờ chỉ là không có tước vị, nhưng mà họ Tiêu dẫu gì cũng là quốc họ. Bọn họ vốn cũng là huyết mạch hoàng thất, đây là một loại kiêu ngạo hơn người bẩm sinh. Bây giờ, không chỉ mất đi tước vị, ngay cả dòng họ cũng bị tước đoạt rồi… Quan trọng nhất là, những người bị tước đoạt dòng họ từ trước tới nay đều là tội nhân, mà tội nhân thì không thể vào triều làm quan! Nói cách khác… Hoàng đế đồng thời còn đoạn tuyệt một con đường tiến tới khác của hắn.

Hoàng thượng… Quả nhiên không muốn nhìn thấy một nhà này. Kiều Phi Yên sớm nhất thì phải đến năm sau mới có tư cách trở thành phu nhân Sở quốc công, Tiêu Thiên Ninh đời này lại không có tư cách vào triều làm quan. Trừ phi đụng phải trên đường lớn Kim Lăng, nếu không đời này hoàng thượng thật sự sẽ không gặp được một nhà ba người này rồi.

1 bình luận về “Thịnh thế y phi – Chương 116

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.