Ngôn tình

Thịnh thế y phi – Chương 88

Chương 88: Uy hiếp ẩn nấp trong bóng tối

Edit & Beta: Agehakun

Trong Ký Sướng viên, Nam Cung Mặc dựa vào cái ghế lật xem sổ sách trước mặt. Rời khỏi Kim Lăng hai tháng, Lan ma ma mang theo mấy nha hoàn quản lý sổ sách Ký Sướng viên vẫn cẩn thận rành mạch như trước, sản nghiệp giao phó cho Lận Trường Phong cũng được quản lý vô cùng tốt, không cần nàng phải để tâm chút nào, chỉ cần bỏ thời gian ra xem lại sổ sách là được. Vừa liếc mắt nhìn sổ sách Lận Trường Phong mới phái người mang đến, Nam Cung Mặc vừa tính toán xem có nên tiếp tục tăng thêm tiền vốn cho Lận Trường Phong hay không, vừa vặn trong tay nàng cũng dư ra một vạn lượng hoàng kim lấy từ chỗ Nam Cung Hoài cùng với một đống đồ hoàng thượng ban thưởng cho. Tuy rằng đám bảo tàng lấy được từ Cẩn Châu không thể tùy tiện dùng, nhưng mà hiện tại Nam Cung đại tiểu thư vẫn lâm vào một loại cục diện làm cho người ta vừa đố kỵ vừa tức hận—— có tiền mà không có chỗ tiêu.

Chăm chú ngẫm lại nhưng vẫn lắc đầu một cái, qua một tháng nữa là sẽ đại hôn, trước tiên nên an phận một chút mới tốt. Đợi đến lúc thành hôn xong… Làm việc cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều. Nghĩ đến đây, Nam Cung Mặc buông sổ sách trong tay xuống, cầm lấy một quyển khác ở bên cạnh, đây cũng là đồ Lận Trường Phong đưa tới, nhưng không phải là sổ sách, mà là tin tức về toàn thể đám người của phủ Tĩnh Giang quận vương. Từ thân phận danh tự niên kỷ đến tính cách thói quen đều được ghi rất rành mạch, cũng không biết Lận Trường Phong đã phải bỏ ra bao nhiêu thời gian để đi điều tra những chuyện này. Chỉ là mới nhìn một nửa mà đã không nhịn được bóp trán, mặc dù nói Nam Cung Hoài dung túng Trịnh thị, nhưng mà chung quy thì phủ Sở quốc công vẫn còn nằm ở trong tay Nam Cung Hoài. Nhưng mà phủ Tĩnh Giang quận vương này… Một chữ loạn làm sao có thể miêu tả hết?

Ngoại trừ viện tử mà công chúa Trường Bình cùng Vệ Quân Mạch đang cư trú đều là do công chúa Trường Bình tự mình quản lý tất cả sự vụ, ngoại nhân không có cơ hội chen tay vào ra, thì toàn bộ phủ Tĩnh Giang quận vương có thể nói là bọn đầu trâu mặt ngựa loạn thành một bầy. Người được sủng ái nhất đương nhiên là Phùng trắc phi đã sinh ra hai nhi tử, nhưng mà cũng không thể kết luận rằng những người khác đều không có lấy một chút sức lực chiến đấu. Lại càng không cần phải nói mặt trên còn có một vị lão thái phi, phía dưới còn có một đám thân thích. Nam Cung Mặc đột nhiên cảm thấy, hậu viện của phủ Sở quốc công thật sự cũng được coi là yên bình vui vẻ.

“Vô Hà đang nghĩ gì?” Một thanh âm quen thuộc ung dung truyền vào trong tai nàng. Nam Cung Mặc khẽ giật mình, nhìn qua liền thấy Vệ Quân Mạch đứng ở cửa sổ đang quan sát nàng. Nhớ tới thân thể của hắn, Nam Cung Mặc đứng dậy cau mày nói: “Sao ngươi lại đến đây? Thương thế đã tốt hơn chưa?” Đáy mắt Vệ Quân Mạch hiện lên một tia ấm áp nhàn nhạt, nói: “Tốt hơn nhiều rồi, không sao.”

Nam Cung Mặc nhanh chóng kéo lấy tay hắn, tay kia đặt lên mạch đập, nhíu mày nói: “Có chuyện gì mà không thể đợi hai ngày nữa rồi mới nói? Thương thế của ngươi còn chưa khỏe hẳn.” Vừa mới đỡ hơn một chút mà đã bị hắn giày vò, khó trách thương thể của hắn mãi vẫn không tốt lên được. Vệ Quân Mạch đưa tay ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: “Không được thấy Vô Hà, ta thực khó chịu.”

“…” Đây quả thật là cái tên Vệ Quân Mạch mặt than* kia sao? Không phải là bị ai giả trang đấy chứ?

(*Mặt than: Chỉ người lúc nào cũng khư khư một bộ mặt cứng như gỗ, xúc cảm không biểu hiện nhiều trên mặt, phần lớn thời gian khuôn mặt đều khá cứng và ít biểu tình.)

Cúi đầu nhìn sắc mặt quái dị của Nam Cung Mặc, đáy mắt Vệ thế tử hiện lên một tia bất đắc dĩ. Nam Cung Mặc đương  nhiên cũng biết mình suy nghĩ nhiều, ngượng ngùng cười cười, vội vàng nói sang chuyện khác, “Có chuyện gì sao?” Còn một tháng nữa bọn họ sẽ đại hôn, theo như quy định thì trong lúc này là không thể gặp mặt. Nhưng mà ai trong hai người cũng không quá coi trọng quy định, cho nên cũng sẽ không để ý đến vấn đề này.

Đi qua một bên ngồi xuống, Vệ Quân Mạch khẽ gật đầu nói: “Hai ngày nữa là thọ thần của thái tử phi, nàng nhớ cẩn thận một chút.”

Nam Cung Mặc khẽ giật mình, rất nhanh liền phản ứng kịp, chần chừ một chút nói: “Là… Bởi vì chuyện hoàng thượng sắc phong ta làm quận chúa?”

“Còn có đất phong.” Vệ Quân Mạch chỉ ra, nếu như chỉ là một quận chúa mà nói thì cũng chẳng có gì đáng chú ý, nhưng mà một nữ tử không phải dòng dõi hoàng tộc lại được ban thưởng đất phong thì lại chính là một chuyện rất lớn, đặc biệt là có rất nhiều quận chúa hoàng thất khác còn không có đất phong. Tuy rằng Tinh Thành không phải là địa phương quá rộng, nhưng cũng coi là một đời danh thành cực kỳ quan trọng trong lịch sử của Hồ Quảng. Với người không có tâm tư gì thì có lẽ sẽ cảm thấy hoàng thượng là muốn trấn an Sở quốc công, nhưng mà đối với người có chút tâm tư phức tạp thì lại rất khó đoán bọn hắn sẽ nghĩ gì.

Đừng nói là Nam Cung Mặc, mà ngay cả công chúa Trường Bình cũng bắt đầu có chút lo lắng. Dù sao tương lai Nam Cung Mặc sẽ phải gả cho Vệ Quân Mạch, mặc dù nói quận chúa hay công chúa đều không thể truyền lại đất phong của mình, nhưng mà chỉ cần công chúa Trường Bình và Nam Cung Mặc vẫn còn, cho dù Vệ Quân Mạch không muốn giành vị trí Tĩnh Giang quận vương, nhưng số lượng đất phong cũng đã không thua bất kỳ đất phong của vị quận vương nào rồi. Trên đời này, luôn có rất nhiều người ưa thích mắc bệnh đau mắt.

Nam Cung Mặc liếc nhìn người nào đó ngồi ở đối diện, trong lòng nói thầm nếu không phải cùng một phe với Vệ Quân Mạch, nàng nhất định sẽ không nhịn được mà ghen ghét người này. Tử Tiêu điện, bảo tàng Hán vương, phía sau còn có công chúa Trường Bình cùng hai vị thân vương (hoàng thân) ủng hộ, nếu để cho mấy huynh đệ còn đang cố gắng đoạt lấy vương vị của phủ Tĩnh Giang quận vương mà biết, chỉ sợ sẽ tức đến hộc máu ngay tại chỗ. Tài sản vốn có của Vệ Quân Mạch, đập toàn bộ phủ Tĩnh Giang quận vương đi cũng không đủ.

Nhìn đôi mắt lo lắng của hắn, Nam Cung Mặc nhẹ nhàng mỉm cười gật đầu nói: “Ta đã biết, ngươi yên tâm.”

Vệ Quân Mạch gật đầu, nói khẽ: “Chờ sau khi chúng ta thành hôn, Vô Hà tới U Châu với ta được không?”

Nam Cung Mặc khẽ giật mình, thật không ngờ Vệ Quân Mạch lại muốn rời khỏi kinh thành, “Không phải hoàng thượng vừa mới phong cho ngươi một chức quan sao?” Vệ Quân Mạch vô tình nói: “Hoàng tổ phụ chỉ là muốn kiềm chế khắp nơi mà thôi. Mặc dù chức Kinh Vệ chỉ huy sứ quan trọng, nhưng mà trong Kim Lăng tổng cộng có thập thất Vệ, binh lực hay chiến lực đều ngang nhau, huống chi… Thứ này đối với ta mà nói cũng không có chỗ cần dùng. Nếu không phải như vậy, hoàng tổ phụ cũng sẽ không dễ dàng giao binh quyền cho ta.” Hắn chỉ là trưởng tử của công chúa, ngay cả vị trí quận vương còn chưa có được. Tác dụng của binh quyền trong thành Kim Lăng đối với hắn mà nói thực sự là không nhiều, trái lại một khi nắm giữ binh quyền tất sẽ bị cuốn vào tranh đấu. Một là hắn phải lựa chọn ủng hộ một phía, hoặc không cũng chỉ có thể lựa chọn trung lập, đứng ở bên người hoàng tổ phụ. Nhưng mà như vậy sẽ rất dễ bị hoàng tổ phụ sử dụng làm vũ khí, Vệ Quân Mạch đương nhiên không cảm thấy vị hoàng tổ phụ này của mình là một trưởng bối từ ái.

Còn có mấy chuyện ở phủ Tĩnh Giang quận vương, tuy rằng mẫu thân kiên trì muốn hắn kế thừa vị trí Tĩnh Giang quận vương, nhưng mà bản thân Vệ Quân Mạch cũng không có hứng thú gì. Nguyện vọng lớn nhất của hắn chính là hy vọng mẫu thân có thể buông bỏ hết thảy, đi tới U Châu cùng hắn, có cữu cữu chăm sóc mẫu thân thì bất kể phải đi làm chuyện gì thì hắn đều có thể yên tâm. Rời khỏi Kim Lăng, có lẽ những việc khiến mẫu thân một mực không buông kia cũng sẽ trở nên không còn quan trọng.

Nam Cung Mặc nghiêm túc suy nghĩ một chút, nếu có thể đi U Châu đương nhiên là tốt. U Châu cách xa hoàng đế, phiên vương cũng có thể coi là làm vua trên đất phong của mình. Chưa kể đến Yến vương lại vô cùng thương yêu Vệ Quân Mạch, chỉ sợ còn hơn cả quan hệ ngoại tôn cữu cữu bình thường, so với việc ở lại thành Kim Lăng ngày ngày hầu hạ hoàng thượng, chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ bị quấn vào tranh đấu trên triều đình thì tốt hơn nhiều a? Giữa việc phải ở lại một chỗ người người lục đục với nhau như Kim Lăng, nàng lại càng thêm ưa thích một nơi trời cao biển rộng tùy ý giơ roi thúc ngựa.

“Được.” Nam Cung Mặc lại cười nói.

Vệ Quân Mạch yên lặng nhìn qua nàng, thật lâu mới khẽ nói: “Vô Hà…”

Nam Cung Mặc nháy mắt mấy cái, nhíu mày cười nói: “Sao vậy?”

Vệ Quân Mạch lắc đầu nói: “Không có gì. U Châu nghèo nàn, ta chỉ sợ Vô Hà phải chịu khổ, nhưng… Ta vẫn muốn Vô Hà đi cùng ta.”

Nghèo nàn? Nam Cung Mặc không cho là đúng, làm như nàng chưa từng học qua địa lý sao? Được rồi, so với một nơi đất lành như Kim Lăng, U Châu quả thật có thể coi là vùng đất lạnh giá. Cười hì hì, sóng mắt Nam Cung Mặc lưu chuyển, cười giỡn nói: “Không phải đều nói… Lấy gà theo gà, gả chó theo chó sao? Ta đây cũng không còn cách nào khác a? Thế tử, ngươi định đền bù tổn thất cho ta như thế nào?”

Dưới ánh nến, tại một nơi không nhìn thấy, bên tai Vệ thế tử đỏ sậm, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như ngày thường. Chỉ là ánh mắt nhìn qua Nam Cung Mặc lại nhu hòa giống như đang chảy ra nước, “Quân Mạch nhất định không phụ Vô Hà.”

Thật sự là phạm quy! Đối mặt với một đôi mắt tím long lanh tựa như bảo thạch, Nam Cung Mặc cảm thấy mình có chút không chịu đựng được, đành phải nhanh chóng quay đầu đi chỗ khác, nhưng lại bỏ sót sự vui vẻ cùng sung sướng hiện lên trong cặp tử nhãn kia.

Bên phía Chu gia trong thành Kim Lăng, ánh nến ảm đạm lóe lên trong phòng u tĩnh, làm cho cả căn phòng giống như lâm vào một mảnh u ám. Chu Sơ Dụ có chút lười biếng ngồi dựa bên giường, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam tử ngồi ở bên cạnh bệ cửa sổ, trầm giọng nói: “Ngươi tới đây làm gì?” Nam tử cúi thấp đầu, nở nụ cười trầm thấp. Thanh âm trong bóng tối tăng thêm vài phần mị hoặc câu hồn đoạt phách, “Sao vậy? Tiểu Dụ nhi không chào đón ta?”

Chu Sơ Dụ mãnh liệt ngồi dậy, cười lạnh một tiếng nói: “Hoan nghênh? Ngươi đáp ứng sẽ giúp ta, nhưng mà hiện tại thì thế nào? Qua một tháng nữa Nam Cung đại tiểu thư sẽ thành hôn với Vệ thế tử, mà hiện tại nàng ta còn được ngự phong làm quận chúa, đây chính là hỗ trợ của ngươi? Không có bản lĩnh thì đừng có mạnh miệng, miễn làm trò cười cho người trong nghề!”

Nam tử ngẩng đầu lên, dưới ánh nến lộ ra mặt nạ dữ tợn. Đôi mắt dưới mặt nạ trầm xuống, nam tử không tức giận mà ngược lại còn cười nói: “Dụ nhi sốt ruột rồi sao? Vệ Quân Mạch… Thực sự quan trọng như vậy? Chẳng lẽ, bổn tọa còn không bằng Vệ Quân Mạch?”

Chu Sơ Dụ không nhúc nhích chút nào, thản nhiên nói: “Đây là điều đương nhiên, chẳng lẽ tương lai ngươi sẽ là vương gia? Ngươi cũng có mẫu thân là công chúa, có hai vị vương gia làm cữu cữu sao?”

Nam tử… Cung Ngự Thần hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên lập tức xuất hiện trước mặt Chu Sơ Dụ. Đưa tay nắm chiếc cằm thon của Chu Sơ Dụ, thanh âm lạnh lùng nói: “Chớ chọc ta tức giận.”

Bàn tay giấu ở trong ống tay áo của Chu Sơ Dụ đã nắm thật chặt lại, đáy mắt hiện lên một tia ảo não. Cái gọi là cao thủ mà nàng âm thầm bố trí kia, ngay cả nam nhân này đi vào cũng không thể phát giác được, thật sự là phế vật!

Cung Ngự Thần nhìn nữ tử bị ép nửa dựa vào giường, thương tiếc đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt xinh đẹp của nàng một chút, ôn nhu nói: “Gấp cái gì? Ta biết rõ ngươi muốn gả cho Vệ Quân Mạch… Tuy rằng không biết tên Vệ Quân Mạch kia có gì hấp dẫn, nhưng mà nếu đã là nguyện vọng của Dụ nhi, bổn tọa đương nhiên sẽ thực hiện giúp ngươi. Chỉ là… Bổn tọa cũng cho ngươi một lời khuyên, tên Vệ Quân Mạch kia… Cẩn thận đùa hắn đến hài cốt cũng không còn.”

Chu Sơ Dụ đưa tay hất bỏ bàn tay của hắn ra, cười lạnh nói: “Đừng nói êm tai như vậy, không phải ngươi cũng muốn có Nam Cung Mặc sao? Ta không biết Vệ thế tử là người thế nào, ta chỉ biết là, Chu gia cần mối hôn sự này của phủ Tĩnh Giang quận vương.”

“Thật sự là đáng tiếc… Nếu như ngươi là người nam tử…” Cung Ngự Thần thở dài, dã tâm như vậy, tâm trí như vậy, nếu là nam tử thì có thể xem là một trợ thủ đắc lực. Chỉ tiếc… Là một nữ nhân. Cung Ngự Thần không có ý khinh thường tất cả nữ nhân, nhưng mà không thể phủ nhận hắn khinh thường tuyệt đại đa số nữ nhân trên đời này. Trong này, cũng kể cả nữ nhân dã tâm bừng bừng tự cho là thông minh trước mắt.

“Ngươi nói đi, có biện pháp gì?” Chu Sơ Dụ hỏi.

Cung Ngự Thần cười nói: “Đương nhiên là khiến bọn họ không thành hôn được, về phần Vệ Quân Mạch có muốn lấy ngươi hay không thì cũng không phải là việc bổn tọa có thể quản. Dù sao… Ngươi cũng không thể trông chờ bổn tọa đưa hắn lên tận trên giường của ngươi, đúng không?”

Chu Sơ Dụ lạnh mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Cung Ngự Thần, cắn răng nói: “Đa tạ các hạ quan tâm!”

“Hai ngày nữa, thọ thần của thái tử phi chính là một cơ hội tốt.” Cung Ngự Thần ôn nhu nói, “Về phần nên làm sao, phải xem bản lĩnh của Dụ nhi rồi.”

“Đừng gọi ta là Dụ nhi!” Chu Sơ Dụ chán ghét lườm hắn nói. Nàng một chút cũng không muốn hợp tác với người trước mắt này, nhưng mà… Người này thật sự là xuất quỷ nhập thần, nàng không có cách nào tránh thoát được. Điều này làm cho nàng cảm thấy vô cùng bất an, cảm giác mọi chuyện giống như đang bị mất khống chế. Mà việc nàng ghét nhất đúng là chuyện bị mất khống chế, một ngày nào đó…

“Đừng nổi lên ý nghĩ xấu, bảo bối.” Thanh âm của Cung Ngự Thần lạnh lẽo nhưng lại triền miên, “Miễn cho bổn tọa còn chưa chơi chán đã phải hủy ngươi. Nếu ngươi không biết nên làm sao, bổn tọa nhắc nhở ngươi một tiếng… Nam Cung Mặc là nữ nhi Nam Cung Hoài sủng ái nhất, đồ cưới của nàng có thể mua được non nửa thành Kim Lăng này. Hai huynh đệ Nam Cung gia kia đều là thân ca ca cùng cha cùng mẹ với nàng, trên đời này… Người muốn kết hôn với Nam Cung Mặc rất nhiều, chỉ tiếc lại bị Vệ Quân Mạch nhanh chân đến trước.”

“Cũng kể cả ngươi sao?” Tuy rằng đã hiểu rõ ý tứ của Cung Ngự Thần, nhưng Chu Sơ Dụ vẫn không nhịn được mà muốn châm chọc hắn hai câu, “Đáng tiếc, Sở quốc công tuyệt đối sẽ không gả nữ nhi cho một nhân sĩ giang hồ không rõ lai lịch.”

“Bốp!” Một bạt tai không chút lưu tình rơi lên trên mặt Chu Sơ Dụ, tiếng vang trong màn đêm yên tĩnh đặc biệt thanh thúy. Chu Sơ Dụ bị đánh lập tức ngã ra giường, ngẩng đầu lên chỉ thấy Cung Ngự Thần đang nhìn mình từ  trên cao, đôi mắt dưới mặt nạ lãnh khốc không thấy nửa điểm tâm tình, “Ta nói rồi, chớ chọc ta tức giận.” Chu Sơ Dụ ôm gò má trầm mặc không nói, Cung Ngự Thần khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ mặt của nàng ôn nhu nói: “Ngoan ngoan nghe lời bổn tọa, ngươi tự nhiên sẽ tâm tưởng sự thành*.”

(*Tâm tưởng sự thành: Việc mình mong muốn sẽ thành công.)

Nhìn thân ảnh Cung Ngự Thần biến mất ngoài cửa sổ, đôi mắt của Chu Sơ Dụ mới toát ra hào quang cừu hận, “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Người đâu!”

Chỉ chốc lát sau có hai nha hoàn cùng hai nam tử bộ dạng thị vệ đi đến, nhìn thấy bộ dạng này của Chu Sơ Dụ cũng không khỏi sững sờ. Thị nữ vội vàng tiến lên nâng nàng dậy hỏi: “Tiểu thư, người…”

Chu Sơ Dụ nhìn chằm chằm vào hai thị vệ, hỏi: “Các ngươi có phát hiện ai tiến vào không?”

Hai thị vệ liếc nhau, lắc đầu nói: “Thuộc hạ một mực trông coi trong tối, cũng không phát hiện có gì xâm nhập.”

Phế vật! Ép lửa giận trong lòng xuống, Chu Sơ Dụ nhanh chóng tỉnh táo lại, thản nhiên nói: “Không có việc gì, đi ra ngoài đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.” Hai thị vệ cung kính lui ra ngoài. Hai nha hoàn lo lắng nhìn qua tiểu thư nhà mình, “Tiểu thư… Nô tỳ bôi thuốc cho người a?”

Chu Sơ Dụ trầm mặc nhẹ gật đầu, tùy ý để hai nha hoàn xức thuốc cho mình, một bên thản nhiên nói: “Phân phó xuống dưới, cho người âm thầm chiêu mộ một số cao thủ. Nhớ kỹ, ta muốn cao thủ chân chính, không phải mấy tên phế vật kia!”

“Vâng, tiểu thư.”

Trong phủ Việt quận vương, mới sáng sớm đã là một mảnh vui vẻ hớn hở. Nguyên thị ngồi trong khách sảnh chờ một đám thị thiếp tới đây thăm hỏi, tuy rằng Tiêu Thiên Dạ còn trẻ, nhưng mà thê thiếp trong phủ lại không ít. Ngoại trừ vị chính phi Nguyên thị này, còn có một trắc phi cùng năm sáu thị thiếp. Nam Cung Thù mới nhập phủ được hai ngày, mặc dù là người mới nhưng lại xinh đẹp kiều diễm, còn có phụ thân là Nam Cung Hoài, đương nhiên là có chút được sủng ái. Liên tiếp ba ngày Tiêu Thiên Dạ đều ở lại Hinh viện. Nhưng mà cuộc sống của Nam Cung Thù cũng không tốt hơn là bao. Mỗi ngày đều phải đứng dậy đi thăm hỏi vương phi, vận khí tốt một chút thì chờ một lát là gặp được, vận khí hơi kém thì phải đợi hơn một canh giờ cũng chẳng có gì lạ. Bởi vì hiện tại vương phi đang có thai, thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều không cố định.

Mặt khác, cũng là bởi vì thân phận của nàng, toàn bộ thiếp thất của phủ Việt quận vương đều tràn đầy địch ý cùng khinh thường đối với nàng. Tuy rằng hiện tại nàng chỉ là thứ phi, nhưng lại có Nam Cung Hoài làm hậu thuẫn, ai biết được một lúc nào đó nàng sẽ leo trên đầu bọn họ? Mà thủ đoạn những nữ nhân này thích dùng để trào phúng Nam Cung Thù nhất chính là nâng Nam Cung Mặc. Mỗi lần gặp mặt liền nói về đại tiểu thư Nam Cung gia thế này thế kia, nghe xong sắc mặt của Nam Cung Thù liền xanh mét nhưng lại không thể phản bác được, vì vậy mọi người càng nói càng không biết mệt.

Một phương diện khác, chi phí ẩm thực cũng hoàn toàn không thể so sánh với thời điểm khi còn ở phủ Sở quốc công. Tuy rằng Nam Cung Thù một mực chỉ trích Nam Cung Hoài thiên vị Nam Cung Mặc, nhưng mà trên thực tế chi tiêu trong ngày thường của Nam Cung Thù cũng được xem như thượng đẳng trong đám thiên kim quyền quý của kinh thành. Nữ nhi trong khuê phòng vốn sẽ được giáo dục kĩ càng, sau khi xuất giá phải cần kiệm lo việc nhà. Mà làm thị thiếp, càng không thể so sánh với thời điểm khi còn ở trong nhà. Chi phí ẩm thực mỗi ngày đều phải dựa theo quy định phần lệ của thị thiếp, Nguyên thị sẽ không hà khắc chi tiêu của nàng, nhưng cũng sẽ không vì thân phận của nàng mà cho thêm chút gì. Nam Cung Thù làm sao có thể chịu nổi những chuyện ủy khuất này? Ngày đầu tiên cũng bởi vì ghét bỏ đồ ăn mà đói bụng nguyên cả một ngày, cuối cùng vì khóc lóc mất nửa ngày mà không thể chịu được. Ngắn ngủn hai ba ngày, toàn bộ người liền tiều tụy đi không ít, đâu còn vẻ mềm mại cùng niềm hạnh phúc của thiếu phụ mới tân hôn?

“Bái kiến vương phi.” Bảy tám người đi vào lấp đầy cả phòng khách, mọi người cùng thăm hỏi Nguyên thị.

Nguyên thị gật đầu, thản nhiên nói: “Tất cả đứng lên đi. Trắc phi ngồi xuống nói chuyện.”

Trắc phi vẫn mặc một thân màu tím nhạt đứng ở phía trước cười duyên tạ ơn, đi qua một bên ngồi xuống. Còn lại đều là thị thiếp cũng chỉ có thể tiếp tục đứng đấy. Chỉ nghe trắc phi dịu dàng nói: “Vương phi, hôm nay là thọ thần của thái tử phi, không biết trong phủ chúng ta định an bài thế nào?” Lời này vừa nói ra, mi mắt mọi người đều sáng ngời, nếu có thể tham dự thọ yến của thái tử phi, nịnh nọt được thái tử phi mà nói thì chỗ vương gia cũng có thể có vài phần thể diện. Chỉ tiếc xưa nay thái tử phi không thích gặp mấy thị thiếp như các nàng, đến phủ thái tử thăm hỏi cũng chỉ ngẫu nhiên mang theo trắc phi đi một hai lần, đại đa số thời điểm đều là vương phi đi một mình.

Nguyên thị nhìn thần sắc khác nhau của mọi người, thản nhiên nói: “Chuyện này vương gia đã bàn với bản phi, Nam Cung muội muội mới vào phủ, lại là muội tử của quận chúa Tinh Thành, hôm nay để trắc phi và Nam Cung muội muội cùng đi với bản phi. Những người còn lại, bản phi sẽ đưa thọ lễ của các ngươi đến cho mẫu phi. Mọi người ở lại trong phủ bày một bàn rượu ăn mừng mẫu phi a.” Tuy rằng đều là nữ nhân của Việt quận vương, nhưng không phải ai cũng có tư cách dự họp thọ yến của thái tử phi, thân mẫu của Việt quận vương. Sắc mặt của Nam Cung Thù khẽ cứng lại, nội tâm cũng hiểu rõ Nguyên thị đang nói cho nàng biết nếu như không phải vì nể mặt Nam Cung gia, nàng cũng không có tư cách tham dự. Điều này vốn cũng không có gì sai, nàng xuất thân tốt là sự thật, mà đó cũng là chỗ dựa của nàng, nhưng mà Nguyên thị cố ý nhắc tới Nam Cung Mặc lại khiến cho nàng cảm thấy đặc biệt khó chịu, nàng dường như thấy được sự giễu cợt trong mắt đám nữ nhân ở đây.

Mở trừng hai mắt, cố nén nước mắt sắp chảy, Nam Cung Thù thấp giọng nói: “Vâng, đa tạ vương phi.”

Nguyên thị nhàn nhạt liếc nàng một cái nói: “Tới chúc thọ mẫu phi là một chuyện tốt, biểu hiện của ngươi là thế nào? Nếu không muốn, không đi cũng được.”

Trắc phi che miệng cười nói: “Vương phi bớt giận, chắc hẳn Nam Cung muội muội đang tưởng niệm người nhà a. Vừa nghe trên thọ yến có thể nhìn thấy nhà mẹ đẻ, tâm tình nhất thời kích động.”

Nguyên thị hừ nhẹ một tiếng, không nhìn Nam Cung Thù nữa mà quay mặt đi nói chuyện với trắc phi.

Dùng xong bữa trưa, Nam Cung Mặc liền lên xe ngựa chậm rãi tới phủ thái tử. Đi theo sau nàng chính là xe ngựa của Trịnh thị cùng Lâm thị, thọ yến của thái tử phi không được coi là cung tiệc chính thức, tuy rằng chướng mắt thân phận của Trịnh thị nhưng vì nể mặt Nam Cung Hoài nên vẫn phải mời Trịnh thị đến. Chỉ là Trịnh thị và Lâm thị đều không có phẩm cấp cáo mệnh, chống lại một đám mệnh phụ cáo mệnh cao quý duyên dáng sang trọng, Lâm thị trẻ tuổi ngược lại còn dễ nói chuyện, nhưng Trịnh thị thì đúng là có vài phần lúng túng.

“Quận chúa Tinh Thành đến!”

Theo thanh âm có chút bén nhọn của nội thị, mọi người nhao nhao quay đầu nhìn về phía đại môn của phủ thái tử. Chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp mặc xiêm y xanh nhạt bước ra khỏi xe ngựa có khắc ấn ký của phủ Sở quốc công. Thiếu nữ tuyết phu hoa mạo*, cả người tựa như mây trôi nước chảy, khí chất lỗi lạc, mi mục như họa (khuôn mặt như vẽ). Trên đầu dùng một cây trâm phỉ thúy khảm bảo thạch hình Phượng hoàng giương cánh cố định búi tóc, bên hông buộc một khối noãn ngọc màu xanh, quanh cánh tay quàng một sợi kim ti màu lam nhạt, thần thái nhàn nhã tự nhiên hào phóng, làm cho người vừa thấy liền không nhịn được mà sinh lòng hảo cảm.

(*Tuyết phu hoa mạo: Da trắng như tuyết, dung mạo đẹp tựa hoa.)

Nguyên thị đang có thai, cho nên người chịu trách nhiệm nghênh đón nữ quyến chính là chánh thê của mấy thứ tử thái tử. Trong đó có người mà Nam Cung Mặc đã từng gặp qua một lần, thê tử của Tiêu Thiên Lạc. Mặc dù Tiêu Thiên Lạc chỉ là thứ tử, nhưng mà bây giờ mấy thứ tử của thái tử đều đã được phong làm quận vương, mấy vị này tự nhiên cũng trở thành quận vương phi, bởi vậy mọi người cũng không dám lãnh đạm.

“Quận chúa đại giá quang lâm, không nghênh đón từ xa được thật có lỗi.” Vương phi Tiêu Thiên Lạc chạy ra chào trước, cười nói.

Nam Cung Mặc mỉm cười, hơi nhún người với các nàng cười nói: “Bái kiến ba vị vương phi, Thành vương phi nói quá lời.”

Thành quận vương phi mới lên chức không lâu, che miệng cười nói: “Sao lại quá lời được, ngay cả hoàng tổ phụ cũng khen ngợi quận chúa có tài, chúng ta có thể tới tiếp đón quận chúa mới chính là vinh hạnh. Mẫu phi cũng một mực nói muốn gặp quận chúa đấy.” Hai vị khác cũng thêm lời phụ họa, một mảnh hòa ái vui vẻ. Nam Cung Mặc cười yếu ớt nói: “Là ta nên đi bái kiến thái tử phi mới đúng, ba vị vương phi bận rộn sự vụ, Nam Cung Mặc không quấy rầy nữa.”

Phía sau còn có khách nhân liên tục đến thăm, ba vị vương phi đúng là không có thời gian hàn huyên ở đây mãi được. Thành quận vương phi cười nói: “Như vậy, làm phiền tẩu tử cùng đệ muội một lát, ta đưa quận chúa đi vào.” Hai vị quận vương phi tự nhiên đồng ý, mỉm cười nhẹ gật đầu với Nam Cung Mặc, tiếp tục đi chào khách. Đáng thương cho Trịnh thị cùng Lâm thị đi theo sau Nam Cung Mặc lại hầu như không được để ý đến. Giữa một đám mệnh phụ ăn vận xiêm y màu đỏ pha tím, cả người Trịnh thị mặc một thân màu đỏ nhạt không bị coi trở thành ma ma bên người Nam Cung Mặc đã là không tệ rồi. Về phần Lâm thị, có lẽ vì cảm giác tồn tại quá thấp nên khiến cho người ta không thể không xem nhẹ nàng.

Theo sau Thành vương phi cùng Nam Cung Mặc, liếc nhìn Nam Cung Mặc đang trò chuyện vô cùng vui vẻ với Thành quận vương phi ở phía trước, sắc mặt Trịnh thị cứng ngắc, đáy lòng Lâm thị cũng tràn đầy ghen ghét cùng không cam lòng. Chỉ là chưa từng được tham dự yến hội lớn như vậy cho nên chuyện này làm nàng có chút nơm nớp lo sợ mình đi một bước nhầm nửa bước, mặc dù là không cam tâm nhưng cũng không dám làm cái gì. Trịnh thị đi bên cạnh nàng khinh thường liếc nhìn bộ dạng co quắp này của nàng một cái, thầm nghĩ quả nhiên là không lên được mặt bàn.

“Bái kiến thái tử phi, cung chúc thái tử phi phương linh vĩnh trú, trường nhạc an khang*.” Theo Thành quận vương phi tới đại sảnh, Nam Cung Mặc tiến lên dịu dàng cúi đầu cất cao giọng nói.

(*Phương linh vĩnh trú, trường nhạc an khang: Mãi mãi trẻ trung, vui vẻ khỏe mạnh.)

Năm nay thái tử phi đã qua bốn mươi tuổi, dung nhan được bảo dưỡng thích hợp nhìn qua chỉ giống như ba mươi. Cũng như đại đa số hoàng tử, thái tử phi cũng là danh tướng sau khi khai quốc, tuy rằng dung mạo có thể nói là xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mà chỉ nhìn khuôn mặt liền biết tính cách kiên cường. Nguyên thị ngồi ở bên người thái tử phi phụng bồi nói cười, hiển nhiên thái tử phi vẫn hết sức hài lòng đối với người con dâu này.

“Đây là quận chúa Tinh Thành? Mau đứng lên.” Thái tử phi cười nói.

Nam Cung Mặc đứng lên nói: “Đa tạ thái tử phi.”

Thái tử phi đánh giá Nam Cung Mặc, không ngớt lời khen: “Quả thật không hổ là nữ nhi của Sở quốc công cùng Mạnh gia tiểu thư, dung mạo xinh đẹp như vậy, khí độ này thực sự làm cho người ta ưa thích. Khó trách Nguyên thị một mực tán thưởng quận chúa với ta, ngũ muội, hôm nay xem như ngươi đã được mãn nguyện.”

Bên cạnh, công chúa Trường Bình che miệng cười nói: “Nàng mới chỉ là một tiểu nha đầu, đại tẩu tán thưởng nàng như vậy nàng làm sao dám nhận?”

Thái tử phi mắt lé nhìn nàng nói: “Ngươi cho rằng ta không thấy được đắc ý trong mắt ngươi sao. Nhanh, quận chúa vẫn là sang chỗ bà bà ngươi ngồi đi, tránh cho nàng sợ bản phi khi dễ ngươi.” Nghe xong lời nói của thái tử phi, mọi người cũng không nhịn được mà cười rộ lên. Nam Cung Mặc đành phải làm ra một bộ thẹn thùng tạ ơn ngồi xuống bên cạnh công chúa Trường Bình.

Công chúa Trường Bình kéo tay của nàng thấp giọng nói: “Hài tử ngoan, thái tử phi nói chuyện chính là như vậy, không có ác ý, ngươi đừng sợ.”

Nam Cung Mặc thấp giọng nói: “Ta biết rõ, công chúa đừng lo lắng.” Nàng tự nhiên cũng nhìn ra tính tình của thái tử phi. Cũng khó trách thái tử phi không được sủng ái, nghe nói thái tử ôn văn nho nhã, tính cách trái ngược hoàn toàn với đương kim hoàng thượng, ngược lại thì Tiêu Thiên Dạ lại kế thừa vài phần tính tình kia của phụ thân. Nam tử như vậy tám phần sẽ không thích nữ tử ngay thẳng như thái tử phi.

Nam Cung Mặc có phẩm cấp quận chúa, lại là con dâu tương lai của công chúa Trường Bình, ngồi ở phía trước đương nhiên không có gì lạ, nhưng còn Trịnh thị cùng Lâm thị lại phải ra bên ngoài sau khi thỉnh an thái tử phi xong. Vốn là lấy thân phận phu nhân Sở quốc công của Trịnh thị thì nội đường cũng sẽ có chỗ cho nàng ngồi, chỉ tiếc nàng không có phẩm cấp cáo mệnh, tùy tiện ngồi trong nội thất ít nhất đều là phu nhân nhị phẩm cáo mệnh, tuyệt đại đa số đều là nhất phẩm thậm chí là siêu phẩm, tự nhiên không thể để cho người ta nhường chỗ cho một một vị phu nhân quốc công hữu danh vô thực như nàng ngồi rồi. Tuy rằng trong lòng Trịnh thị buồn bực, nhưng lại không thể làm gì, đành phải mang theo Lâm thị đi ra gian ngoài ngồi.

“Nghe nói quận chúa tự mình theo quân, còn chữa thương cho tướng sĩ trong quân, vậy chắc hẳn y thuật của quận chúa rất cao minh?” Một phu nhân trung niên ngồi ở bên người công chúa Trường Bình thấp giọng cười hỏi. Công chúa Trường Bình nắm tay Nam Cung Mặc cười nói: “Đây là công chúa Lăng Di.” Nam Cung Mặc hiểu rõ, công chúa Lăng Di là thất muội của công chúa Trường Bình, cũng là một vị công chúa còn sống trong bốn vị công chúa của hoàng thượng. Dưới gối đương kim thánh thượng vốn có tổng cộng mười vị công chúa, đại công chúa tam công chúa lục công chúa mất sớm. Tứ công chúa bát công chúa, thập công chúa chết non. Hiện giờ còn sống cũng chỉ có nhị công chúa Dặc Dương, ngũ công chúa Trường Bình, thất công chúa Lăng Di cùng cửu công chúa Dương Tiện. Trong đó nhị công chúa cùng cửu công chúa đều đã theo chồng ở lại đất phong, bởi vậy trong kinh thành chỉ còn công chúa Trường Bình cùng công chúa Lăng Di.

Nam Cung Mặc nhẹ nhàng cười cười, nói: “Không dám nhận là y thuật cao minh, chỉ là hiểu sơ mà thôi.”

“Tiểu cô nương khiêm tốn như vậy, ngũ tỷ thật sự là có phúc khí.” Công chúa Lăng Di cười nói: “Nha đầu kia… Không chỉ có y thuật cao minh, lá gan cũng không tệ. Một mình xông lên chiến trường, hiện giờ khuê tú trong thành Kim Lăng chúng ta cũng không mấy ai có can đảm như vậy.” Thời điểm công chúa Trường Bình cùng công chúa Lăng Di sinh ra chiến sự trên thiên hạ vẫn chưa bình định, mặc dù hai vị công chúa chưa từng trải qua chiến trường, nhưng lại được nghe người ta kể lại sự tích tiên hoàng hậu Quá Đương Niên phụ trợ phụ hoàng chinh chiến thiên hạ. Bởi vậy vẫn là có vài phần thưởng thức đối với nữ tử gan dạ sáng suốt như vậy. Huống chi, các nàng thân là nữ nhi hoàng gia đương nhiên sẽ biết nhiều hơn người bên ngoài. Nói thí dụ như cô nương này một thân một mình chạy sang bờ đối diện công chiếm phản quân, thậm chí còn bình an mang thủ cấp phản thần thứ nhất của Đại Hạ trở về. Mặc dù nói là trùng hợp gặp được tử sĩ trọng thương sắp chết, nhưng phần can đảm này cũng đủ làm cho người khác thán phục.

Nam Cung Mặc cũng cảm thấy công chúa Lăng Di không có địch ý gì, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, nói: “Công chúa khen nhầm, Mặc nhi không hiểu chuyện khiến công chúa chê cười.”

Công chúa Lăng Di vỗ vỗ mu bàn tay của nàng thở dài: “Khó trách ngũ tỷ lại thích nha đầu nhà ngươi, nếu bổn cung có được một nữ nhi như vậy thì thật không biết sẽ ưa thích đến thế nào đây.”

Công chúa Trường Bình nhàn nhạt liếc nàng một cái nói: “Đã như vậy, sao không thấy ngươi chuẩn bị lễ gặp mặt cho vãn bối?”

Công chúa Lăng Di sững sờ, không khỏi nở nụ cười, nói: “Ngũ tỷ ngươi nhiều năm không ra ngoài, hôm nay lại vì con dâu mà tới dọa ép người làm muội muội là ta đây. Bỏ đi bỏ đi, ta đây làm di mẫu cũng không thể để người khác nói mình keo kiệt.” Khi đang nói chuyện, liền rút một cây kim trâm bảo thạch toàn hoa từ trên đầu xuống cho Nam Cung Mặc, cười nói: “Quả nhiên là già rồi, vẫn là tiểu cô nương ngươi đeo mấy thứ này sẽ đẹp mắt hơn. Đây là cây trâm lúc trước mẫu phi tặng cho bổn cung khi ta xuất giá, ngươi cầm lấy a.”

Nam Cung Mặc vội vàng từ chối, công chúa Lăng Di lập tức trừng mắt nói: “Ngoan ngoãn cầm lấy, miễn cho bà bà ngươi nói di mẫu ta đây keo kiệt.”

Nam Cung Mặc bất đắc dĩ, đành phải cám ơn công chúa Lăng Di. Đang lúc mọi người cảm thán vận khí của vị Nam Cung đại tiểu thư này, trong đại sảnh đột nhiên vang lên một thanh âm có chút bén nhọn nói: “Đường đường là tiểu thư khuê các, bỏ nhà trốn đi, lách vào quân doanh sống cùng một đám nam nhân, thật không biết Sở quốc công đã dạy nữ nhi như thế nào!”

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.