Ngôn tình

Thịnh thế y phi – Chương 115

Chương 115: Tước đoạt dòng họ

Edit: Thập Nhị Đằng
Beta: Agehakun

Tin tức Nam Cung Hoài đón Tiêu Thiên Ninh và Tiêu Nguyệt Vũ về Nam Cung gia tất nhiên không thể giấu giếm được. May thay, Nam Cung Hoài còn chưa hồ đồ tới mức cứ thế mang thẳng về nhà, ít ra còn biết kéo theo một tấm màn che (ý là lấy cớ lấp liếm). Dùng thân phận chất nhi chất nữ của Mạnh thị đón về, dù cho mọi người đều biết rõ sự thật trong lòng, mặc cho hai nhi tử của Mạnh thị căn bản coi hai vị ‘biểu đệ biểu muội’ kia như không khí.

Thật ra thì, hậu quả của loại chuyện như vậy vốn có thể lớn cũng có thể nhỏ, muốn so thì phải so ai có sức nặng trong lòng hoàng thượng hơn, ai không biết xấu hổ hơn thôi. Nếu quan nhị phẩm tam phẩm gây ra loại chuyện như vậy, chắc chắn đã sớm bị đám Ngự Sử kia mắng cho điên mất rồi. Dù là hoàng đế cảm thấy chuyện này không có gì to tát trong lòng, nhưng vì không muốn bị đám Ngự Sử kia gây phiền chết thì cũng phải ra tay xử lý.

Nhưng Nam Cung Hoài rốt cuộc vẫn có khác biệt, hắn là một trong những kẻ già đời lập được công lớn còn sống từ thời khai quốc. Hoàng đế tuyệt đối sẽ không xử trí hắn bởi vì chuyện riêng. Vào lúc này mà xử trí thì tất nhiên mọi người sẽ vỗ tay khoái trá, nhưng sợ rằng trong sử sách tương lai sẽ cảm thấy hoàng đế chuyện bé xé ra to muốn diệt trừ công thần. Một câu nói thôi, bây giờ Nam Cung Hoài cũng coi như là một phần nhỏ khiến thanh danh của hoàng đế bệ hạ tràn ngập nguy cơ rồi. Chỉ cần Nam Cung Hoài không mưu phản, không phạm đến ranh giới cuối cùng của hoàng đế, hoàng đế sẽ không dễ dàng trị tội hắn.

Khi mà tin tức truyền đến phủ Tĩnh Giang quận vương thì Nam Cung Mặc đang dựa vào Vệ Quân Mạch cùng xem sổ sách. Vệ công tử cũng được coi là văn võ song toàn nhưng hết lần này tới lần khác lại cực kỳ thiếu kiên nhẫn đối với loại đồ vật được gọi là sổ sách này. Lúc trước là vì không có biện pháp nào khác, cho dù là có Lận Trường Phong hỗ trợ, những vẫn có rất nhiều thứ cần hắn phải xem. Bây giờ đã có thê tử giỏi quản lý tài sản, Vệ công tử đột nhiên cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn rất nhiều. Đáng tiếc, Nam Cung Mặc lại không muốn để hắn tiêu sái tự tại, chỉ cần hắn rảnh liền bắt cùng xem sổ sách. Dù cho Vệ Quân Mạch căn bản một chữ cũng không để vào mắt, cũng phải nhìn chằm chằm.

Vì thế trong hai ngày này Vệ thế tử đã nhanh nhẹn tạo ra một phúc lợi dành riêng cho mình, nhân lúc nương tử đang nghiêm túc xem sổ sách, vô luận hắn làm gì thì nàng cũng sẽ không để ý tới, chỉ cần không vượt qua ranh giới cuối cùng của nàng là được. Vậy nên, Vệ thế tử yêu cầu hai người cùng xem chung một quyển sách, thuận tiện ôm ôm ấp ấp hết sức sung sướng.

“Đại tiểu thư!” Lan ma ma vội vàng đi vào, thấy bộ dạng thân mật của hai người lại lập tức cúi đầu xuống muốn lui ra ngoài, Nam Cung Mặc hất bàn tay của người nào đó ra, ngồi dậy nói: “Lan ma ma, xảy ra chuyện gì?” Lan ma ma cắn răng nghiến lợi nói: “Bẩm thế tử phi, lão gia đón hai… vị công tử cô nương kia về phủ.” Lan ma ma nhẫn nại hồi lâu, cuối cùng mới không phun ra hai chữ dã loại.

Nam Cung Mặc rủ mắt suy nghĩ, quay đầu lại hỏi Vệ Quân Mạch: “Ngươi nói xem, hiện tại có phải thật lòng yêu thích hay không?”

Vệ thế tử suy tư một lúc, đáp: “Bây giờ… Có lẽ là thật.” Nếu không đúng thế thì cũng sẽ không làm ra cái chuyện não tàn như vậy, có lẽ đúng là không phải kiểu bị người ta nắm thóp giống như Trịnh thị? Nếu Nam Cung Hoài dễ dàng bị người ta nắm thóp như vậy, sớm đã chết bao nhiêu lần rồi. Nam Cung Mặc gật đầu một cái, nhàn nhạt nói: “Đón về thì cứ đón về đi, đó là chuyện đại ca ta nên quan tâm.”

“Nhưng mà! Lão gia nói hai người kia… là chất tử chất nữ của phu nhân!” Nghĩ tới đây Lan ma ma liền giận đến muốn rơi nước mắt: “Phu nhân lấy đâu ra loại muội muội không biết xấu hổ như vậy?! Phu nhân đã qua đời nhiều năm rồi, lão gia còn chà đạp nàng như thế, nếu ở trên trời có linh thiêng, phu nhân sao có thể yên lòng.”

“Chất tử, chất nữ?” Sắc mặt Nam Cung Mặc trầm xuống, ly trà vừa mới bưng lên trong tay nện ngay xuống đất vỡ tan. Mấy nha đầu đứng ở cửa bị dọa sợ sắc mặt trắng nhợt, vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn vào bên trong. Vệ Quân Mạch cầm bàn tay trắng nõn của nàng, nhẹ giọng nói: “Giận dữ như vậy làm gì? Nếu nàng mất hứng, ta liền cho người đi…”

Nam Cung Mặc lắc đầu một cái, cười lạnh nói: “Chỉ sợ hắn không chỉ muốn chà đạp mẫu thân ta, mà còn muốn lợi dụng ta đi?”

Lan ma ma ngẩn ra, nói: “Tiểu thư nói vậy là sao?”

Nam Cung Mặc đáp: “Chất tử chất nữ của mẫu thân, mặc dù không phải là thân ca biểu tỷ của ta. Nhưng hiện tại ở nhờ trong phủ của chúng ta, chẳng lẽ có chuyện muốn nhờ thì biểu muội ta đây lại có thể mặc kệ sao? Mà Tiêu Thiên Ninh, Tiêu Nguyệt Vũ cũng đang đến tuổi rồi, cần phải thú thê lập thất, hiện giờ Kiều Phi Yên lại bị hoàng thượng phạt chép sách chưa đến mười năm tám năm thì không thể ra được. Mà dù nàng có thoát được, chỉ riêng cái thanh danh này của nàng thì làm gì có tông phụ* nhà nào lại nguyện ý quan tâm đến nàng?”

(*Tông phụ ở đây chỉ mấy người phụ nữ đứng đầu trong gia tộc, thay mặt con cháu trong tộc ra xin cưới hỏi.)

“Lão gia đây là… Lão gia đây là…” Lan ma ma giận đến không thốt được nên lời, hồi lâu sau mới nói: “Tiểu thư và hai vị công tử mới là thân cốt nhục của lão gia a. Nào có chuyện vì hai dã loại khác mà đi tính kế với cô nương nhà mình. Đại tiểu thư người ngàn lần không thể dính vào chuyện này được. Kiều Phi Yên kia có thanh danh như thế nào? Nữ nhi của nàng liệu có thể tốt được sao? (*ý chỉ mẹ nào con nấy) Nếu tốt thì thôi, nhưng vạn nhất mắc phải sai lầm gì, thì sẽ liên luỵ đến thanh danh của tiểu thư. Người ta chỉ biết nói, tiểu thư thừa biết nhà kia không phải loại tốt lành gì mà còn muốn đào hố hại công tử tiểu thư nhà người ta.”

Nam Cung Mặc cười nói: “Ma ma ngươi yên tâm đi, ta cũng không thích làm bà mai. Đúng rồi, ma ma trở về tranh thủ giám sát, nói với mấy nha hoàn trong Ký Sướng Viên, hai kẻ kia dám cả gan bước vào Ký Sướng Viên một bước, không cần khách khí, cứ đánh chết cho ta, xảy ra chuyện gì ta sẽ chịu tránh nhiệm.” Lan ma ma gạt lệ nói: “Phải như vậy, nếu để cho hai hài tử họ Kiều kia vào Ký Sướng Viên, không phải là sẽ làm bẩn khu vườn đẹp đẽ ấy sao.”

Nói mấy câu, tâm tình của Nam Cung Mặc cũng tốt lên, lại dựa vào trên người Vệ Quân Mạch lần nữa, hỏi: “Ma ma, ngươi đi theo bên cạnh mẫu thân ta cả đời, có biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì không ?”

Lan ma ma gật đầu một cái, hơi nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét: “Lão nô đi theo phu nhân từ nhỏ, tất nhiên là biết.”

“Ma ma nói với ta một chút đi.”

“Vâng tiểu thư.” Lan ma ma suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói: “Kiều Phi Yên kia vốn là nữ nhi của tiểu thư thứ nữ bên đường thúc tổ, chưa tới năm tuổi đã không còn phụ mẫu, được thúc (chú) lão gia đưa về chiếu cố. Mạnh gia chúng ta mặc dù nhân khẩu không ít nhưng huyết mạch chính thông thì lại không nhiều. Đến đồng lứa của tiểu thư cũng chỉ có ba vị thiếu gia và tiểu thư. Dòng thứ trong nhà thì nam nhiều nữ ít, bởi vậy khi còn bé tiểu thư và Kiều Phi Yên đã thường xuyên chơi đùa với nhau….”

Vốn là không sao đâu, hai nữ hài nhi lớn lên cùng nhau cho dù bởi vì nguyên nhân tính cách bất đồng, hay là không thân mật đến mức có thể cùng ăn cùng ngủ, nhưng tình tỷ muội cũng sẽ không kém đấy. Chẳng qua là lúc đó đang gặp phải loạn thế, đương kim hoàng thượng khởi binh tranh đoạt thiên hạ. Năm Mạnh thị mười sáu tuổi thì đại quân của hoàng thượng vừa vặn đánh tới chỗ ở của Mạnh gia. Mạnh gia sớm đã chán ghét thời thế rối loạn hơn trăm năm này, cảm thấy hoàng thượng quả thật có chí khí và năng lực thống nhất thiên hạ, đương nhiên là dốc sức tương trợ. Chỉ là trong thời thế binh đao mã loạn này, phải có binh mã có võ lực mới có thể lên tiếng. Hoàng thượng coi trọng danh vọng của Mạnh gia ở Giang Nam, vì vậy nghĩ đến quan hệ thông gia.

Lúc đó hoàng thượng, hay cũng chính là Hạ vương, đã hơn bốn mươi tuổi hơn nữa còn Kiêm Điệp tình thâm* với Hạ vương phi tất nhiên sẽ không có ý định này, Hạ vương thế tử cũng chính là thái tử bây giờ cũng đã thành gia lập thất. Lấy địa vị và danh vọng của Mạnh gia, đại tiểu thư Mạnh gia đương nhiên vạn vạn lần không thể làm thiếp cho người ta, hoặc là gả cho nhân vật không có tiếng tăm gì. Vì vậy liền nghĩ đến mấy vị tướng trẻ tuổi trong quân đội lúc ấy. Khi đó người được chọn tất nhiên không chỉ một mình Nam Cung Hoài, năm ấy ngay ngày đầu đã xuất hiện danh tướng tầng tầng lớp lớp, cũng có rất nhiều vị tướng trẻ tuổi có tiền đồ. Vốn là Mạnh gia chưa có quyết định gì, cuối cùng Nam Cung Hoài tự mình tới cửa cầu hôn, lại mời thêm Hạ vương phi nói giúp. Mạnh gia cũng rất nghiêm túc cân nhắc năng lực nhân phẩm của Nam Cung Hoài và quan hệ với Hạ vương vân vân, lúc này mới đồng ý.

(*Kiêm Điệp tình thâm: Truyền thuyết cổ đại có nhắc tới một loài chim tên là Kiêm Điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh mới có thể bay, ví von với tình cảm sâu đậm, ân ái vĩnh hằng của vợ chồng.)

Nam Cung Hoài là người trẻ tuổi nhất trong các công thần được phong dưới thời Đại Hạ khai quốc, nhưng chiến công của hắn lại khá là kinh người. Trong đó trận chiến chân chính khiến cho Nam Cung Hoài được phong danh tướng có tiếng chính là ở Giang Nam, Nam Cung Hoài lập kế tiêu diệt hết mười một vạn tên địch Bắc Nguyên, đánh một trận thành danh thiên hạ. Thiên phú chiến đấu của Nam Cung Hoài dễ dàng nhận ra, nhưng nếu Nam Cung Hoài không phải con rể Mạnh gia, nếu không có Mạnh gia dùng toàn lực tương trợ, trận chiến ấy chỉ sợ sẽ không huy hoàng như vậy. Danh tiếng của Nam Cung Hoài ngày càng thịnh, kính trọng đối với Mạnh thị cũng ngày càng sâu đậm, vì vậy người trong Mạnh gia cũng rốt rít yên lòng cảm thấy không chọn sai con rể.

Nhưng ai cũng không biết Nam Cung Hoài rốt cuộc đã cấu kết với Kiều Phi Yên từ lúc nào, thời điểm Nam Cung Hoài đột nhiên nói muốn nạp Kiều Phi Yên làm thiếp thì Mạnh thị đang mang thai Nam Cung Huy. Mạnh gia tất nhiên không đồng ý, Mạnh gia lấy thi lễ làm truyền thống, từ trước đến nay nam nhân ba mươi chưa có hậu đại mới được nạp thiếp để có con lưu truyền hương hỏa, hơn nữa vị thiếp này cũng phải do chính thê làm chủ chọn lựa. Lúc đó Nam Cung Hoài chỉ mới hai mươi bảy tuổi mà con trai trưởng cũng đã hai tuổi rồi, trong bụng thê tử còn mang một hài nhi. Quan trọng hơn chính là, thời điểm Nam Cung Hoài cưới Mạnh thị đã thề, trừ phi ba mươi không có con, nếu không tuyệt không nạp thiếp.

Khi đó Đại Hạ đã khai quốc, mặc dù thiên hạ chưa bình định hoàn toàn nhưng mà hoàng thượng đã sớm lên ngôi, Nam Cung Hoài cũng là một trong các vị quốc công quyền cao chức trọng được hoàng thượng sắc phong. Nhưng cuối cùng bởi vì Mạnh gia phản đối và hoàng hậu không ưa mà mất đi lợi thế nạp Kiều Phi Yên làm thiếp. Thậm chí Kiều Phi Yên thiếu chút nữa là bị hoàng hậu xử tử. Về sau Kiều Phi Yên không rõ tung tích, qua không lâu liền nghe nói gả cho một vị cháu họ của hoàng thượng. Vị Hoa Ninh quận vương kia vốn cũng không phải nhân vật quan trọng gì, chỉ ỷ vào có huyết thống thân cận với hoàng thượng mới được phong quận vương thôi. Năm tháng ấy thiên hạ mới vừa vào trật tự nề nếp, nên cũng không có ai để ý đến bọn họ, Kiều Phi Yên liền theo Hoa Ninh quận vương đến Lương Châu từ đây không còn tin tức.

Chẳng qua là từ đó về sau quan hệ giữa Nam Cung Hoài và Mạnh thị lại rơi xuống ngàn trượng. Sau khi Mạnh gia bị tàn quân Bắc Nguyên còn sót lại của Hán vương phản công dẫn đến cả nhà bị diệt, lại qua hai năm khi Mạnh thị đang mang thai Nam Cung Mặc, Nam Cung Hoài một lần nữa đưa Trịnh thị trở về. Lần này Mạnh thị không nói câu nào, từ đây bà với Nam Cung Hoài trở thành người dưng nước lã.

Ai cũng không nghĩ tới, thoáng một cái mười mấy năm trôi qua, Nam Cung Hoài vẫn còn giữ liên lạc với Kiều Phi Yên. Hiện tại trượng phu của Kiều Phi Yên mới vừa qua đời, Nam Cung Hoài liền thu xếp muốn thú thê, thậm chí ngay cả Trịnh thị độc sủng mười mấy năm cùng ái nữ Nam Cung Thù cũng không để ý.

Nghe Lan ma ma kể xong, Nam Cung Mặc nâng mi cười nói: “Quả thật là tình thâm ý nặng, nếu không tác thành cho bọn họ, há chẳng phải khiến ta trở thành lãnh khốc vô tình sao?”

Lan ma ma không lên tiếng, một câu nói bâng quơ này của đại tiểu thư cũng có thể nghe ra ác ý tràn đầy a.

“Công chúa tới.” Ngoài cửa, thị nữ cung kính thỉnh an. Nam Cung Mặc và Vệ Quân Mạch liền vội vàng đứng lên, lập tức thấy công chúa Trường Bình đi vào từ bên ngoài. Nhìn tình hình trong phòng một cái, công chúa Trường Bình cười nói: “Vô Hà đang tức giận vì chuyện ở phủ Sở quốc công sao?”

Nam Cung Mặc cười nói: “Mẫu thân nói quá rồi, chỉ là nghe Lan ma ma kể một vài chuyện cười thôi.”

Công chúa Trường Bình thở dài, khoát tay một cái nói: “Sở quốc công… Trước kia còn tưởng rằng hiểu chuyện, mấy năm qua ngược lại hình như ngày càng hồ đồ hơn. Con cũng đừng sinh khí vì những người đó, vô luận nói như thế nào thì đại ca nhị ca con mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận của phủ Sở quốc công, hai kẻ kia…” Suy nghĩ một chút, công chúa Trường Bình nói: “Ta tới đây, thật đúng là có chuyện muốn nhờ con.”

Nam Cung Mặc cười đáp: “Mẫu thuận có việc gì thì cứ phân phó là được.”

Công chúa Trường Bình nói: “Vừa rồi phụ hoàng triệu ta vào cung, phàn nàn mẫu tử Kiều thị kia gây chuyện huyên náo hết sức vô lý ở trước mặt ta. Chỉ là nếu phụ hoàng tự mình hạ chỉ trách phạt bọn họ thì không khỏi quá mức nể mặt bọn họ rồi, chỉ là ba thứ dân thì tội gì phải hưng sư động chúng như vậy. Liền để ta xem xét rồi xử lý. Nhưng mà… sau khi ta trở về suy nghĩ cẩn thận lại, chỉ sợ phụ hoàng không phải để cho ta xử lý chuyện này, mà là muốn phiền con xử lý.” Công chúa Trường Bình luôn luôn mặc kệ chuyện bên ngoài, dù là có việc nhất định cần có công chúa ra mặt thì người nóng tính như công chúa Lăng Di càng thích hợp hơn mới đúng. Công chúa Trường Bình nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu mới sáng tỏ, sở dĩ phụ hoàng giao chuyện này cho nàng xử lý, có lẽ là bởi vì con dâu của nàng là nữ nhi của phủ Sở quốc công.

Mặc dù nữ nhi đã xuất giá không được nhúng tay vào chuyện nhà mẹ đẻ, nhưng nếu như xảy ra chuyện quá huyên náo, vẫn có thể xử trí một chút.

Nam Cung Mặc nâng mi, có phần thích thú nói: “Mẫu thân muốn ta xử lý như thế nào?”

Công chúa Trường Bình nói: “Phụ hoàng cũng không muốn quản bọn họ, dù sao đã bị biếm thành thứ dân không coi là người hoàng gia. Chỉ cần bọn họ đừng ỷ vào thân phận hoàng gia làm chuyện gì bôi nhọ danh dự hoàng thất là được, còn cái khác, Vô Hà cứ xem mà xử lý, nếu không thành thì nói với mẫu thân một tiếng, mẫu thân làm chủ cho con.”

Nam Cung Mặc nói: “Nếu như vậy, sẽ không có vị nào trong dòng họ hoàng thất chạy đến làm chỗ dựa cho bọn họ?”

“Đó là đương nhiên. Phe phái hoàng thất cũng không phải người ngốc, tự nhiên biết nhìn sắc mặt của phụ hoàng.” Trường Bình công chúa cười nói.

Nam Cung Mặc mím môi mỉm cười: “Ta hiểu rồi, mong công chúa yên tâm.”

Công chúa Trường Bình gật đầu một cái, lấy một quyển trục màu vàng từ trong tay áo ra, đưa tới nói: “Đây là mật chỉ của phụ hoàng, Vô Hà hãy tới đưa cho hai huynh muội kia đi.” Nam Cung Mặc mở ra nhìn một cái, là mật chỉ hoàng đế muốn tước họ của Tiêu Thiên Ninh và Tiêu Nguyệt Vũ. Nếu là mật chỉ, tất nhiên sẽ không thể rêu rao truyền tin. Chỉ có thể để người tiếp chỉ xem, sau đó ngoan ngoãn sửa lại dòng họ.

Nam Cung Mặc nâng mi: “Mẫu thân, sao ta lại cảm thấy như là hoàng thượng đang đào hố cho ta? Sau khi Tiêu Thiên Ninh và Tiêu Nguyệt Vũ bị tước họ, dựa theo thái độ của phụ thân ta đối với ba mẫu tử kia, rất có thể sẽ ban cho bọn họ họ Nam Cung đi.” Nam Cung gia không phải đại gia tộc, nên sẽ không có dòng tộc, hay là bị tộc trưởng khống chế gì gì đó. Nam Cung Hoài chính là tộc trưởng, hắn muốn làm gì Nam Cung gia thật đúng là hiếm ai phản đối được.

Công chúa Trường Bình che miệng cười nói: “Phụ hoàng nói, hai huynh muội kia có họ gì, thì phải xem bản lãnh của con. Dù sao bọn họ cũng không thể mang họ Tiêu, nếu lại nháo ra chuyện gì nữa, ông sẽ bắt toàn bộ Nam Cung gia chép sách.” Nam Cung Mặc nhún nhún vai, coi như là tiếp nhận mật chỉ của hoàng đế.

Công chúa Trường Bình nói thêm mấy câu liền rời đi, chỉ để lại Nam Cung Mặc cầm mật chỉ trong tay nhìn lên nhìn xuống hiếu kỳ không thôi. Trừ ý chỉ được sắc phong làm quận chúa ra, thì đây là lần đầu tiên nàng được quan sát thánh chỉ trực tiếp, hơn nữa còn là một thánh chỉ thú vị như vậy, nàng có chút không kịp chờ đợi muốn nhìn xem khi phụ thân kia của nàng nghe được phần ý chỉ này thì sẽ có biểu tình gì. Nhưng mà loại chuyện này cũng không cần quá sốt ruột, chắc hẳn hai kẻ kia cũng sẽ không ngu ngốc tới mức chạy đi rêu rao chuyện này khắp nơi vào thời điểm hiện tại đi?

Đọc xong, tiện tay đặt thánh chỉ qua một bên bàn, Nam Cung Mặc ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Quân Mạch hỏi: “Ngươi nói xem, hoàng thượng giao chuyện này cho ta thông qua mẫu thân là có ý gì?” Vệ Quân Mạch nâng mi nói: “Không có gì cả, cũng không phải mỗi việc làm của hoàng thượng đều nhất định phải có lý do. Có thể nhất thời người thấy Nam Cung Hoài không vừa mắt nên muốn nàng chỉnh hắn ta cho tốt. Nhưng mà, nếu nàng muốn dựa vào chuyện này để chỉnh Nam Cung Hoài, chỉ sợ là có chút khó khăn” .Nếu như đã có nhiều Ngôn quan Ngự Sử triều đình lên tiếng vạch tội cũng không thể làm gì được Nam Cung Hoài, như vậy chuyện này cũng càng không thể. Chỉ là, Vô Hà và Nam Cung Hoài chắc hẳn không có thù sâu tới như vậy đâu.

“Nói cũng phải.” Nam Cung Mặc gật đầu một cái: “Ta không có huyết hải thâm cừu với Nam Cung Hoài, chỉ là nhìn hắn không thuận mắt… Muốn vui đùa chút mà thôi.” Cho dù là có huyết hải thâm cừu, nhưng có muốn giết chết Nam Cung Hoài cũng không thể do Nam Cung Mặc ra tay. Thế đạo này chữ hiếu được coi trọng rất nặng, có câu nói, phụ mẫu chính là thiên hạ. Trong mắt người đọc sách, vô luận phụ mẫu đã làm sai điều gì thì con cái cũng không thể bất hiếu. Thậm chí, nếu có phụ thân là kẻ mưu phản, làm nhi nữ lại đi tố cáo. Cho dù là đại nghĩa diệt thân, nhưng cuối cùng vẫn mang tội đẩy phụ thân vào chỗ chết, bị thế nhân chửi rủa.

“Ngày mai sẽ đi truyền chỉ giúp hoàng thượng.” Nàng muốn nhìn một chút, Tiêu gia huynh muội kia đã mất đi dòng họ thì sẽ mang họ Kiều hay họ Nam Cung.

“Ta đi với nàng.” Vệ Quân Mạch ôn nhu nói.

“Được.”

Trong phủ Sở quốc công, Tiêu Thiên Ninh ngồi một bên uống trà, Tiêu Nguyệt Vũ đứng cạnh đó giậm chân. Trên khuôn mặt xinh xắn là vẻ bất mãn và căm hận.

“Đại ca, ngươi nói bọn họ có ý gì? Lại để chúng ta ở nơi vắng vẻ như thế này!” Tiêu Nguyệt Vũ cắn răng nói, chỉ có một cái viện bé tí, lại muốn huynh muội hai người ở. Không chỉ là nơi hẻo lánh, hơn nữa nhìn một cái cũng biết là đã lâu không còn người ở, cho dù có quét dọn sạch sẽ cũng vẫn lộ ra vắng vẻ quạnh quẽ. Càng không cần phải nói, đồ bày biện trong viện, còn không bằng cái tiểu viên ở kinh thành của bọn họ trước đây. Ả Lâm thị đó! Rõ ràng là cố ý!

Thần sắc Tiêu Thiên Ninh phiền muộn, trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta đang ăn nhờ ở đậu thì có thể có biện pháp gì?”

Tiêu Nguyệt Vũ nói: “Ta đi nói với mẫu thân, để mẫu thân nói với Sở quốc công!”

Tiêu Thiên Ninh đáp: “Bây giờ mẫu thân ngay cả phủ Sở quốc công còn không vào được, nói thì có ích gì? Chẳng lẽ ngươi cho là nếu mẫu thân vẫn luôn phải ở ngoài phủ như vậy, Sở quốc công sẽ vẫn còn đối tốt với mẫu thân sao?”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiêu Nguyệt Vũ buồn bực nói.

Tiêu Thiên Ninh cau mày đáp: “Ban đầu ta cũng đã nói, Sở quốc công căn bản không trông cậy được. Chỉ cần mẫu thân có thể trông coi thay phụ vương mấy năm, chúng ta vào kinh cầu kiến các vị thúc bá cầu tình ở trước mặt hoàng thượng thay chúng ta. Dẫu gì đợi sang năm ta thị đậu Tiến Sĩ rồi vào triều làm quan, hết thảy cũng sẽ khá hơn. Các ngươi hết lần này tới lần khác lại không nghe, bây giờ còn tới hỏi ta?”

Tiêu Nguyệt Vũ không phục, hừ nhẹ một tiếng: “Tích cách của hoàng thượng như thế nào ngươi còn chưa thấy nói qua sao? Ngươi đã từng nghe có ai bị đoạt tước vị rồi mà vẫn có thể khôi phục lại không? Huống chi… Vạn nhất sang năm ngươi không thi đậu thì sao?” Nàng cũng đã mười bảy tuổi rồi, chẳng lẽ còn phải chờ đại ca từ từ phấn đấu? Nàng chưa bao giờ phải trải qua cuộc sống nghèo khó, nàng lại càng không thể chờ đợi được. Mặc dù tước vị Sở quốc công kém hơn Hoa Ninh quận vương một bậc, nhưng tổng lại vẫn tốt hơn việc mẫu tử huynh muội bọn họ lẻ loi sống qua ngày.

“Huống chi… Ban đầu chẳng phải ngươi cũng không phản đối sao? Còn không phải là muốn Sở quốc công nâng đỡ ngươi một chút đấy à.” Tiêu Nguyệt Vũ liếc đại ca một cái, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Hôm qua Sở quốc công cũng đã nói rồi đấy, mấy hôm sau sẽ đưa ngươi đến Quốc Tử Giám học. Coi như sang năm không đậu Tiến Sĩ cũng có thể giúp ngươi có một chức vị tốt.”

Tiêu Thiên Ninh nhíu chặt mày kiếm, từ đầu đến cuối không nói gì. Hắn suy tính đương nhiên là khác với muội muội. Hắn đã từng là thế tử quận vương, hắn họ Tiêu. Đã từng có họ hàng với hoàng thất, hôm nay chỉ có thể lấy danh nghĩa ở nhờ phủ Sở quốc công, thanh danh mẫu thân lại kém như vậy, tương lai trong chốn quan trường chỉ sợ nửa bước cũng khó mà đi.

Tiêu Nguyệt Vũ nhoài người về phía trước, thấp giọng cười nói bên tai hắn: “Đại ca, đừng lo. Sở quốc công nhìn có vẻ không thích huynh đệ Nam Cung Tự và Nam Cung Huy cho lắm. Đến khi mẫu thân được làm phu nhân Sở quốc công rồi, tương lai tước vị Sở quốc công này rốt cuộc thuộc về ai còn chưa xác định đâu.”

Tiêu Thiên Ninh như có điều suy nghĩ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, Tiêu Nguyệt Vũ cũng không để ý đến hắn nữa đứng lên nói: “Ta mặc kệ, phụ vương đã không có ở đây, chúng ta cũng không thể cứ vậy mà chết được. Ta nhất định phải quang minh chính đại làm thiên kim của Sở quốc công. Ta đi tìm Sở quốc công… Ừm, Nam Cung thúc thúc đây.”

Tiêu Thiên Ninh cau mày nói: “Ngươi đi tìm hắn làm gì?”

Tiêu Nguyệt Vũ đáp: “Kêu hắn đổi viện cho chúng ta. Tiểu viện vắng vẻ như vậy còn không bằng chỗ người ở, nhất định là Nam Cung Tự và Nam Cung Huy cố ý an bài.”

Tiêu Thiên Ninh suy nghĩ một chút, đứng lên nói: “Ta đi với ngươi.”

Tiêu Nguyệt Vũ kéo cánh tay huynh trưởng, vui sướng nói: “Ta vừa mới nghe nói, bên trong phủ Sở quốc công có một tiểu viện rất lớn đang để trống, tên là Ký Sướng Viên, rất là xinh đẹp đấy. Là chỗ ở trước khi Nam Cung Mặc xuất giá, ta muốn ở đó!”

—— NGOÀI LỀ ——

Khụ khụ! Sao mấy tình tiết ngoạn ý này luôn viết mãi không hết vậy, ta muốn phát triển nội dung cốt truyện a a a a! Thật là muốn nhét mấy thứ cặn bã này trở về bóp lại lần nữa. Được rồi, ta sẽ mau chóng thu thập xong đám cặn bã đó mà.

Agehakun: Dạ, má thu thập nhanh đi má, chứ con beta với edit đến mấy chỗ này con cáu tiết lắm rồi má. :v

2 bình luận về “Thịnh thế y phi – Chương 115

Bình luận về bài viết này

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.